TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 2170

Chương 2170

“Đừng! Đừng nói nữa, bốn ngày đi.”

Hứa Trúc Linh bị anh ta dọa đến ngẩn người, quả nhiên là gian thương mà.

“Không, chỉ hai ngày, trong ngày đi Luân Đôn, ngày thứ hai quay lại, cô có thể ở lại qua đêm, hài lòng chưa. Tôi bây giờ đang là người bệnh, bệnh dạ dày có thể tái phát bất kì lúc nào, không thể kéo dài được.”

Hứa Trúc Linh nghe xong, không nói nên lời.

Đang nghĩ về mười lăm tỷ của mình, hay là cứ cắn răng chịu đựng đi, đừng làm cản trở đồng tiền.

“Để tôi nói Khương Anh Tùng đưa cô về biệt thự, khoảng thời gian này tôi sẽ ở biệt phủ dưỡng bệnh, không đi đâu hết, cô ở cùng tôi, tiện thể chăm sóc tôi.”

“Ở cùng anh sao? Không được đâu, cô nam quả nữ không hợp tình hợp lí.”

“Cô cho rằng tôi sẽ làm gì cô sao?

Hơn nữa, trong nhà rất nhiều người giúp việc, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”

“Vậy…vậy được, tôi phải nói với sư phụ một tiếng, để ông khỏi lo lắng.”

“Ừ, để Khương Anh Tùng tiên cô, sau đó cô đến khách sạn thu dọn đồ đạc. Buổi tối tôi đến, bắt buộc phải nhìn thấy cô. Cô đi ra trước đi, tôi còn chút việc cần giải quyết.”

Anh ta nói rất nhanh, dường như có việc gì rất quan trọng cần phải làm.

Hứa Trúc Linh nghe xong ngoan ngoan đi ra, cũng không làm phiền anh †a nữa.

Cô chỉ cần làm việc ba tháng, tiên sữa cho đứa bé không cần phải lo nữa.

Cố Thành Trung nhìn cánh cửa đóng chặt, rơi vào suy nghĩ sâu, tiếp tục nếm thử thêm một miếng cháo nữa.

Mùi vị này thật giống với đồ ăn do Hứa Trúc Linh làm.

Bất luận là hình dáng hay tính cách cô ấy đều rất giống Hứa Trúc Linh, đeo mặt nạ, chỉ nhìn vào đôi mắt đó, thật khiến anh cho rằng Hứa Trúc Linh đã từ cối chết trở về.

Hơn nữa lần này, thử cháo dinh dưỡng này, trong đầu anh như vọng lại âm thanh của bão tố.

Là cảm giác thân thuộc, là món ăn cô ấy làm.

Anh ăn năm năm trời, lẽ nào mùi vị còn không thể phân biệt sao?

Kể cả có hai người giống nhau trên thế giới này, cảm giác nấu ăn cũng không thể giống như vậy được.

Anh không giám nói hết ra trước mặt cô, sợ cô sẽ nhận ra điều gì đó, hơn nữa rất rõ ràng để nhận ra cô đầy ác cảm với mình, chắc chắn có người đã giở trò gì đó, anh nhất định phải điều tra rõ ràng, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là giữ cô lại bên mình.

Chính khoảnh khắc vừa rồi, trái tim anh đều gợi đến giọng nói, ánh mắt, cảm xúc vui buồn hỗn độn, khiến anh đỏ hoen đôi mắt, giọt lệ nóng hổi âm thằm rơi xuống.

Anh chạm vào hai gò má mình, biết đây chính là giọt nước mắt của sự hạnh phúc, khóe miệng anh hơi cong lên.

Vui vẻ…

Tất nhiên niềm vui, sự vui sướng của sự mất đi đã lấy lại không thể nói lên lời.

Anh dè dặn nếm hết phần cháo còn lại, mỗi một ngụm đều đầy vẻ hưởng thụ.

Đúng lúc này, điện thoại anh rung lên, đầu dây bên kia nói với anh Kỷ Nguyệt đã đến Đà Nẵng, thành công tiếp cận, bây giờ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở.

Đọc truyện chữ Full