Chương 2190
Cô còn nhớ rõ sở thích của anh, đó gần như là tiềm thức.
Thật ra, ngay cả chính cô cũng chưa nhận ra, sơ hở của cô thật sự rất nhiều, nhưng cô vẫn tưởng rằng mình không có kẽ hở nào.
Bé ngốc, đó là chồng em làm cho em.
“Tủ lạnh có dưa chuột, anh ăn không?”
“Ăn chứ”
“Cà chua thì sao?”
“Cho thêm một quả đi!”
“Thế còn hoa quả.”
“Để lót bụng đi!”
“Vậy anh còn ăn cơm trưa nổi không?”
“Ăn nổi, anh có thể ăn nổi mài!”
Hai người nói chuyện phiếm như trước kia, Hứa Trúc Linh bận thái rau, vốn dĩ không biết mình đã bại lộ hoàn toàn.
Những lời này, là Trúc Linh nói.
Không phải là Annie Đồ ăn được nấu xong rất nhanh, cô đang chuẩn bị dọn thức ăn lên bàn, nhưng Cô Thành Trung lại rất tự nhiên đứng dậy bước tới.
“Để anh, em cẩn thận nóng đó.”
Đầu tiên thì cô cũng không ngăn cản, mà còn rất tự nhiên dời cơ thể sang.
Nhìn anh bưng đồ ăn ra ngoài rồi mới thấy có hơi bất hợp lý.
Cô ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của anh, đột nhiên cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc.
Hình như… trước kia bọn họ thường xuyên như vậy.
Cố Thành Trung đi vòng lại, thấy cô ngẩn người, hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không có gì.”
Cô lấy lại tâm trạng, yên phận ngồi vào chỗ ăn cơm.
Cô là người rất thích ăn, ăn cũng rất khỏe, nhưng lúc này lại cảm thấy nhạt nhão.
Có thể là bị chuyện vừa rồi khiến cho cô hơi mê mang.
Bây giờ Cố Thành Trung đã lấy lại được trí nhớ, nhưng cô không có cách nào để quay đầu.
Giống như là, có một món đồ thuộc về hai người.
Anh không cần nữa, vậy thì cô cũng không cần.
Anh quay lại nhặt về, nhưng cô không có đường để quay lại nữa, phải tiếp tục đi vê phía trước.
Cô đánh mất ký ức của bốn năm, có lẽ là một khoảng ký ức quý giá với cô.
Nghĩ đến đây, hình như trong lòng cô nổi lên một nút thắt, vô cùng khó chịu.
Cô ăn không được bao nhiêu, Cố Thành Trung hỏi cô sao vậy, cô cũng không muốn nói, chỉ nói là mệt.
Dọn bàn ăn xong, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, thì cô lại bị Cố Thành Trung ngăn lại.