TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 2195

Chương 2195

“Cô ấy chưa chết, cô ấy quay lại rồi, cô ấy vân còn sống sờ sờ đây!” Cố Thành Trung nhắc đến chuyện này, hơi kích động, giữ chặt lấy vai của Phó Lâm. “Nói ra có thể chú không tin, Giarn đưa cô ấy đi, cùng diễn kịch với nhà họ Lý, cố ý để lừa người ngoài.”

“Thật hay giả vậy?”

“Cô ấy đang ở trong nhà này, lúc chú vào không nhìn thấy hay sao?”

Phó Lâm nghe thấy câu này, đầu óc ù hết cả.

Đột nhiên anh ấy nghĩ ra gì đó, nói: “Anh, anh nghỉ ngơi trước đi; Phó Lâm không kịp nói thêm, luống cuống đi xuống lầu, nắm chặt lấy vai của người giúp việc nói: “Cái người vừa nãy đâu?”

“Không biết, chắc đang ở ngoài cổng?”

Phó Lâm đuổi theo ra ngoài, nhưng ngoài cổng đâu có còn thấy bóng dáng của Hứa Trúc Linh.

Cố Thành Trung xuống lầu theo, nhìn ngoài nhìn trong đều không thấy cô, lập tức truy hỏi.

Người giúp việc chỉ có thể nói ra sự thật: “cô anni bị cậu tư ném ra ngoài rồi “Ném ra ngoài?”

Cố Thành Trung nhấn mạnh từng chữ một mà nói, vừa rồi còn có vẻ anh em hòa thuận, nhưng bây giờ thì sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt tối sầm lại.

Phó Lâm nuốt nước bọt, nói: “Em còn tưởng rằng đấy là người giúp việc nhà anh, anh quản không nghiêm, nên cô ấy vô cùng hỗn láo. Em muốn giúp anh chỉnh đốn lại, tuy nhiên lòng tốt không đúng lúc, nhưng em là có ý tốt thật, anh, anh nói có phải không?

“Cô ấy mà xảy ra chuyện gì, chú tự biết mà làm đi.”

Đến cả giày mà Cố Thành Trung cũng không kịp thay, liên xông ra ngoài, Phó Lâm không biết phải làm thế nào, trên mặt đầy vẻ buồn rầu, cũng nhanh chóng chạy theo.

Hứa Trúc Linh khi bị đuổi ra ngoài, trong tay còn cầm chặt một túi khoai tây chiên vị dưa chuột, cô cũng chẳng yên phận ngoan ngoãấn đứng đợi ở cổng, mà phủi đi bụt đất ở trên mông, quay đầu rời đi.

Cô quả là một người có tôn nghiêm!

Cô vừa men theo đường lớn mà đi, vừa ăn bim bim khoai tây.

Cuối cùng cô đi đến siêu thị, cũng vừa ăn hết bim bim khoai tây, liên mua thêm một ít.

Cô nhìn thấy xe điện đụng ở ngoài cổng siêu thị, bọn trẻ con đều thích chơi, đang rất ồn ào náo nhiệt.

Cô nghiêng đầu nhìn, nếu như Đoàn Tử lớn hơn chút, chắc chắn cũng thích †rò này.

Ở bên cạnh siêu thị có mở một khu vui chơi quy mô nhỏ, bên trong có xe điện đụng, vòng quay ngựa gõ, đệm nhún.

Cô liên mua lấy một vé, lái xe điện đụng, đụng tới đụng lui với một đám trẻ con.

Khi Cố Thành Trung tìm thấy cô, cô đang ở bên trong trở thành vua của bọn trẻ con, chơi vui chết đi được, tất cả đám trẻ con đều vây quanh cô ấy.

Anh thở ra một hơi, đứng nhìn từ bên ngoài.

Hứa Trúc Linh cũng thấy anh rồi, nhưng lại không chịu ra, vẫn tự do chơi.

Không thể không thừa nhận, Cố Thành Trung phục vụ rất đến nơi đến chốn, bảo chủ tiệm không ngừng đem đồ ăn vặt tới cho mình, không chỉ cho một mình cô, còn cho cả bọn trẻ con ở xung quanh nữa.

Lúc chủ tiệm đem đồ ăn vặt tới, nói rằng: “Đây không phải bác cho các cháu, là chú đẹp trai ngoài kia cho đó, vậy các cháu nên nói gì nhỉ?”

Bọn trẻ cầm lấy đồ ăn vặt, hướng về phía Cố Thành Trung ở bên ngoài lan can, giọng non nớt nói: “ Cảm ơn chú ạ.”

Đọc truyện chữ Full