Chương 1
Thành phố Lâm An, khu biệt thự số 1 Chiến Thanh, nhà họ Lâm.
Hôm nay là Lễ hội đèn lồng, đèn và dây hoa ở khắp mọi nơi, làm tăng thêm không khí nhộn nhịp cho Lâm gia.
Đột nhiên, một tiếng hét xuyên tới.
“A”
Cùng với đó là tiếng “bang bang bang” vang lên, một phụ nữ mang thai lăn xuống cầu thang!
Mọi người kêu lên, vội vã vây quanh cô ta.
Tổng giám đốc Lâm gia Lâm Phong sốt ruột hỏi: “Thấm Tâm, em thế nào?
Giữa hai chân của người phụ nữ chảy ra một dòng máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: “Lâm Phong, em đau quá… Con của chúng ta… Mau cứu con của chúng ta!”
Lâm gia lão phu nhân hoảng hốt không thôi, luôn miệng hỏi: “Chuyện gì xảy ra!?
Mục Thấm Tâm nước mắt lưng tròng nhìn về phía cầu thang.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô bé chừng ba tuổi rưỡi đang đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bé con sợ hãi ôm con thỏ nhỏ vào trong lòng.
Lâm lão gia giận dữ: “Có phải mày đẩy Thấm Tâm hay không? !”
Cô gái nhỏ mím môi: “Không phải con, con không có…”
Mục Thấm Tâm vừa khóc lóc vừa ra sức giải thích: “Không phải… Ba đừng trách Túc Bảo, con bé tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không phải cố ý…”
Câu nói này trực tiếp khẳng định “tội” của Túc Bảo.
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, không hỏi đầu đuôi câu chuyện trực tiếp nói: “Người đâu, đem nó nhốt vào căn phòng nhỏ trên lầu, đợi tôi trở về xử lý sau!”
Mọi người cuống quít đưa Mục Thấm Tâm đi bệnh viện.
Tiểu Túc Bảo bị kéo lên lầu, một chiếc giày bị kéo rơi ở phía sau, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của bé tràn đầy bướng bỉnh, không cầu xin sự thương xót cũng không khóc không nháo.
Căn gác nhỏ không có ánh sáng cũng không có hệ thống sưởi ấm, tối tăm lạnh lẽo, cửa sổ đóng sầm lại, như thể con quái vật có thể sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào ….
Túc Bảo ôm con thỏ nhỏ vào lòng, cuộn tròn lại trong một góc .
Lạnh quá…
Nhưng bé thật sự không đẩy ai, tại sao không ai tin bé.
Đều nói không có cái rét nào bằng cái ét tháng ba, bên ngoài gió tuyết thổi xuyên qua khe hở cửa sổ chui vào rơi từng lớp từng lớp trên người Tiểu Túc Bảo.
Rất nhanh một ngày một đêm trôi qua.
Một ngày một đêm này cũng không có ai để ý đến Tiểu Túc Bảo, cũng không ai biết rằng bé đã bị Mục Thấm Tâm trừng phạt trước đó không lâu, bé không được ăn một miếng thức ăn nào, cuối cùng suýt chút nữa không chịu nổi mà rơi vào mê mang.
Lâm lão gia tuyên bố, nếu bé không thừa nhận sai lầm của mình thì bé sẽ không được phép ra ngoài!
Đôi môi của Tiểu Túc Bảo tím tái vì lạnh, bé không tự chủ được run rẩy chỉ có thể nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Mẹ… Túc Bảo không sai, Túc Bảo không hề đẩy dì..”
Bé biết, cách đây một năm mẹ bé đã mất vì bạo bệnh.