Chương 74
Túc Bảo gật đầu: “Được ạ.”
Cục sữa nhỏ có khuôn mặt non nớt nhưng lại nghiêm túc gật đầu như một bà cụ non, khiến bà cụ Tô cười thích thú.
Trong đại sảnh tầng một, nơi nhà họ Tô chiêu đãi khách quý, những người từng học hội họa Trung Quốc quây quần xung quanh, mỉm cười trò chuyện cùng một ông lão.
“Thật khó gặp được viện sĩ Lao! Thật vinh hạnh!”
“Đúng đúng! Lão viện sĩ rất ít khi ra khỏi núi. Lão viện sĩ có phải là giám khảo sẽ tham gia đại hội hội họa truyền thống Trung Quốc lần thứ hai không?”
Ông lão mặc áo xanh cười lắc đầu nói: “Tôi già rồi, không thể làm giám khảo, lần này tôi ra ngoài là muốn tìm một mầm non tốt để nhận làm học trò.”
Tâm trận của viện sĩ Lao đang rất tốt, sau khi nhìn thấy bức tranh mà ông cụ Tô gửi cho mình, ông đã phấn khích đến mức mất ngủ mấy ngày liền.
Tranh của Túc Bảo rất có hồn, mấy chục năm rồi lão chưa từng thấy đứa trẻ nào có năng khiếu như
vậy.
Vì vậy, khi lão già họ Tô kia hỏi ông rằng có muốn nhận Túc Bảo làm đồ đệ không?
Ông ta đã không chần chừ mà trả lời ngay.
Lời nói của lão viện sĩ tựa như kíp nổ ‘bùm’ một cái, làm cho mọi người trợn mắt há mồm.
Tuyết Nhi cúi đầu, ngoan ngoãn và yên lặng, xây dựng hình ảnh của mình như một tiểu thư cao quý.
Nghĩ đến cảnh mình được viện sĩ Lao nhận làm học trò cô không khỏi cảm thấy tự hào!
Mẹ Tuyết Nhi giả vờ thản nhiên hỏi: “Viện sĩ Lao, vừa rồi mọi người nghe nói ngài muốn thu một học trò trẻ tuổi, tất cả mọi người ở đây đều rất tò mò, đứa nhỏ nào lại may mắn được ngài đối xử đặc biệt như vậy?”
Viện sĩ Lao cười nói: “Đó là một đứa trẻ có màu sắc có tâm hồn tươi sáng, trí tưởng tượng quái dị, đây là mầm non tốt nhất mà tôi từng thấy trong mấy chục năm qua!”
Mẹ của Tuyết Nhi lập tức ngay ngất khi nghe lời tán dương này!
Đúng vậy, Tuyết Nhi của cô sử dụng màu sắc tươi sáng, hơn nữa cô ta còn cảm thấy trí tưởng tượng của Tuyết Nhi cũng rất phong phú.
Tuyết Nhi thấy mẹ vui, cô cũng thấy rất tự hào.
Tuyết nhi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và bước tới trước mặt Viện sĩ Lao:
“Xin chào viện sĩ Lao, con là Tuyết Nhi, con rất thích tranh của người! Người chính là thần tượng của con!”
Viện sĩ Lao lúc này mới ý thức được còn có một đứa trẻ ở đây, liền gật đầu nói: “Được, cảm ơn nhóc con!”
Viện sĩ Lao tách biệt với thế giới bên ngoài, không thích giao tiếp xã hội hay bất cứ điều gì, nhưng
ông ấy rất tốt và dễ gần.
Tuyết Nhi rất vui, nghĩ rằng Viện sĩ Lao cũng thích cô.
Cô còn muốn nói thêm gì đó, lúc này Túc Bảo đã thay xong bộ đồ mới, từ trên lầu đi xuống.
Trong lòng bé còn cầm mấy bức tranh, Tô Dịch Thần nắm lấy tay bé, thấp giọng giới thiệu: “Ông lão đằng kia là thầy của con đấy.”
Túc Bảo gật đầu, đi tới trước mặt ông lão, ngẩng đầu lên lễ phép chào: “Thầy ơi!”