TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 134

Chương 134

Bà cụ Tô kéo tay Túc Bảo khen ngợi: “Con không muốn kết bạn thì không kết, chúng ta không cần oan ức bản thân chiều theo ý của người khác, hôm nay Túc Bảo làm rất tốt!”

Hai mắt Túc Bảo lập tức sáng bừng, bé vô cùng vui vẻ, ôm lấy bà ngoại Tô hôn cái chóc.

Giọng nói mềm mại của cục bột nhỏ vang lên: “Con cảm ơn bà ngoại ạ!”

Trái tim bà cụ Tô mềm nhũn, nhìn cục bột nhỏ thế nào cũng thấy chưa thương bé con đủ.

“Đi, bà ngoại dẫn con đi hái mâm xôi!” Cả bà cụ lẫn bé con đều vô cùng vui vẻ.

Thấy cảnh này, người nhà họ Tô yên tâm.

Sau khi Tô Cẩm Ngọc lạc đường, bà cụ Tô ăn không ngon ngủ không yên, rầu rĩ uất ức khiến sức khỏe sụt giảm nghiêm trọng.

Từ khi Túc Bảo đến đây, sắc mặt bà cụ mới có một chút sức sống.

Túc Bảo đi theo sau bà cụ Tô về phía rừng cây, tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, mâm xôi là gì ạ?”

Bà cụ Tô cười hớn hở: “Là một loại quả dại, bà ngoại thường ăn khi còn bé ở nông thôn, ngọt lắm.”

Túc Bảo vừa nghe ngọt lắm, ánh mắt lập tức sáng bừng.

“Mau mau, bà ngoại ơi, mình đi mau!”

Cục bột nhỏ kéo tay bà cụ, bỗng nhận ra làm vậy không đúng, thế là bé lon ton chạy ra sau, giúp bà ngoại đẩy xe lăn.

Bà cụ Tô không nhịn được bật cười.

Đáng tiếc hai chân bà cụ không thể đứng dậy nổi, nếu không dẫn theo Túc Bảo chạy trên đồng cỏ vui vẻ biết bao…

Túc Bảo nhanh chóng đẩy bà cụ Tô đến bìa rừng.

“Bà ngoại ơi, mâm xôi ở đâu ạ?” Túc Bảo dáo dác ngó nghiêng xung quanh.

Bà cụ Tô chỉ lùm cây trước mặt: “Mâm xôi đang chơi trốn tìm trong lùm cây đó, chúng ta mau tìm xem!”

Đột nhiên, Tiểu Ngũ đang bay phía trước bất ngờ quay đầu lao thẳng vào lồng ngực Túc Bảo!

“Có quỷ nhỏ! Có quỷ nhỏ!”

Nó kêu két két, hoảng loạn đập cánh.

Mặt trời đã khuất bóng sau đỉnh núi, nhiệt độ bên hồ đã bắt đầu giảm xuống, trở nên hơi lạnh lẽo…

Bà cụ Tô không rõ tình hình, trong lòng không nhịn được lo lắng.

Bà cụ Tô quyết đoán nói: “Túc Bảo, mình về thôi.”

Túc Bảo nghe có quỷ nhưng không hề sợ, quỷ tốt lắm, sư phụ bé thích quỷ nhất đấy.

Nhìn Kỷ Trường bay về phía trước, Túc Bảo nhanh chân đuổi theo, còn nói: “Bà ngoại ngoan nhé, cứ ở đây chờ Túc Bảo là được ạ!”

Bà cụ Tô nghe xong vô cùng khó hiểu, vậy cũng được à?

“Túc Bảo!” Bà cụ suốt ruột đuổi theo, rút điện thoại gọi cho Tô Nhất Trần.

Túc Bảo lướt qua bìa rừng, cảm giác sắc trời đen kịt hẳn đi.

Vừa nãy bà cụ Tô còn thấy Túc Bảo đang đứng trước mặt mình, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Rừng cây trong rỗng chỉ còn lại một mình bà cụ, một con chim không biết tên kêu két két bay ngang qua, dọa bà cụ Tô sợ suýt khóc.

 

Đọc truyện chữ Full