TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 239

Chương 239

Tô Tử Du cười chế giễu: “Nó nghe hiểu lời em mới lạ đấy!”

Rùa có một đặc điểm, một khi đã cắn thứ gì thì cắn chặt không buông.

Nhưng giây tiếp theo, Tô Tử Du lại thấy cụ rùa nới lỏng lông của Tiểu Ngũ.

Nó há miệng lắc đầu mấy cái, dường như nghe được tiếng hừ hừ đầy khinh miệt của nó.

Tô Tử Du: Có thể như này nữa sao?

Lúc này, bà cụ Tô gõ cửa bên ngoài kêu Túc Bảo xuống ăn tối.

Túc Bảo dạ một tiếng rồi vui vẻ ra khỏi phòng.

Hồi nãy đánh nữ quỷ một phen, bụng cô bé đói ngấu rồi.

Hình như đánh quỷ còn tốn sức hơn tập thể thao giảm cân nha!

Tô Tử Du nhắm mắt theo đuôi Túc Bảo đến ngồi ở bàn ăn, vừa uống nước vừa nhìn Túc Bảo ăn tối.

Sao em ấy ăn gì cũng như ngon lắm ấy nhỉ?

Cuối cùng, sau khi ăn chưa đầy nửa bát cơm, chưa đầy nửa bát canh gà, một cái chân giò kho tàu, một bát trứng và một cái bánh bao nhỏ… thì Túc Bảo nuốt không trôi nữa.

Bà cụ Tô nói: “Ăn thêm đi con, nhìn con ăn ít chưa này, nửa đêm đói bụng thì sao được?”

Có một kiểu đói gọi là bà ngoại cảm thấy cháu đói.

Túc Bảo sờ cổ nói: “Ngoại ơi Túc Bảo no thật mà, ngoại xem đồ ăn đầy lên cổ rồi nè.”

Thấy bà cụ Tô liếc nhìn bát canh cải thảo nhỏ, Túc Bảo lập tức đứng dậy rồi chạy như bay.

“Bà ngoại ơi Túc Bảo không ăn nữa đâu!”

Giờ cô nhóc khá nghịch ngợm, chạy lên lầu còn quay người làm mặt quỷ trêu bà ngoại.

Kỷ Trường nói : “Túc Bảo, mai con tìm cớ gì để trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng đào sân bóng lên nhé…”

Túc Bảo gật đầu: “Con nhớ kỹ rồi sư phụ!”

Cô bé đẩy cửa phòng ra.

Kỷ Trường bỗng lên tiếng: “Chờ chút, có quỷ mới đến đây.”

Lúc này Túc Bảo đã mở cánh cửa ra,

Vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, Túc Bảo đã cảm thấy da đầu tê dại, hồn vía lên mây.

Trong phòng có một nữ quỷ, tóc cuộn lại, vài sợi tóc xuống trán, nửa che nửa rũ xuống trước đôi mắt trắng dã.

Trên đầu nó có một cái lỗ lớn đang không ngừng chảy máu.

Có bốn, năm em bé quỷ dưới chân nó, đứa lớn nhất cầm sợi cuống rốn dài nối liền giữa nó và nữ quỷ.

Thấy Túc Bảo nhìn mình, cổ họng nữ quỷ phát ra tiếng khàn khàn: “Túc Bảo….Túc Bảo…”

Bàn tay sơn móng tay đỏ tươi của nó nhắm thẳng về phía Túc Bảo, làm động tác bóp cổ.

Mặt Túc Bảo tái nhợt.

Túc Bảo không sợ quỷ, gần như chẳng có con quỷ nào có thể hù dọa cô bé.

Ngoại trừ những việc đã in sâu trong tâm thức cô bé—-

Không sai, nữ quỷ trước mặt không phải kẻ nào khác, mà chính là Mục Thấm Tâm!

Đọc truyện chữ Full