Chương 265
Tô Tử Du cười giễu: “Chậc, hôm nay công chúa dậy sớm nhỉ?”
Hân Hân tức giận hừ một tiếng, mặt mày nhăn nhó, quay người toan về phòng, chẳng hề muốn ăn bữa sáng.
Ông cụ Tô chau mày nói: “Không biết chào mọi người hả? Ăn xong rồi ngủ tiếp!”
Tô Nhất Trần nói: “Ba, đừng nghiêm khắc với con bé như vậy!”
Ông cụ Tô cười lạnh: “Ba nghiêm khắc với tất cả mọi người.”
Hân Hân lê bước về phòng ăn, chẳng muốn ăn sáng chút nào, cô bé vốn không có thói quen ăn sáng.
Lúc này thang máy sáng lên, Túc Bảo và bà cụ Tô bước ra.
Hai mắt Hân Hân lấp lánh, nhưng nhanh chóng làm bộ điềm nhiên như không rồi cắn một miếng bánh bao.
Túc Bảo nói: “Chào buổi sáng, chị Hân Hân, anh trai nhỏ, cậu cả, ông ngoại!”
Ông cụ Tô gật đầu ừ một tiếng, dịu dọng nói: “Túc Bảo à….”
Tô Tử Du và Tô Tử Chiến lập tức nhìn về phía ông cụ Tô, Tô Nhất Trần cũng ngẩng đầu nhìn.
Nghiêm khắc với tất cả mọi người ư?
Ông cụ Tô ho khẽ một tiếng, nhìn đồng hồ nói: “Túc Bảo, 9h rồi, sau này dậy sớm hơn chút nha, biết chưa?”
bà cụ Tô điều khiển xe lăn tới, vừa lấy cháo cho Túc Bảo vừa trừng mắt với ông cụ Tô: “Mới sáng sớm đã trưng ra gương mặt nghiêm túc với ai vậy? Ông tưởng ông vẫn là lãnh đạo tập đoàn à?”
Ông cụ Tô mím môi.
Túc Bảo cười híp mắt nói: “Con biết rồi ông ngoại, sau này con sẽ dậy thật sớm thật sớm, sớm hơn cả gà trống nha!”
Ông cụ Tô: “Cũng không cần sớm vậy đâu con…”
3 ba con Tô Nhất Trần lại nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ Tô: “…”
Ăn xong, Tô Nhất Trần chuẩn bị đưa Túc Bảo đến nhà họ Mộc một chuyến.
Hôm qua chú Quan nói ba của Túc Bảo họ Mộc, sau khi bàn bạc, người nhà họ Tô quyết định đến kính thăm một lần.
Giả sử trong người Túc Bảo chảy dòng máu của nhà họ Mộc thì nhà họ Tô không có lý do gì để che giấu sự tồn tại của cô bé, không thể ích kỷ quyết định thay cô bé.
Vừa hay nhà họ Mộc có một người đàn ông khoảng 25, 26 tuổi, nghe nói là một cháu trai thuộc nhánh nhỏ của gia tộc họ Mộc, về cơ bản khá giống với những gì chú Quan miêu tả.
Nhà họ Mộc ở gần khu nhà họ Tư.
Nhưng nhà họ Tư nằm trong quân khu thực sự, còn nhà họ Mộc ở khu của người giàu, nơi tập trung thương nghiệp và chính quyền.
Xe chậm rãi lái qua đường, Túc Bảo đang nhoài người trên cửa kính xe bỗng a lên một tiếng.
Ngoài đường, có một cô gái mặc đồ màu đỏ đang đứng đợi đèn giao thông…
Sở dĩ Túc Bảo chú ý tới cô gái mặc đồ màu đỏ vì có một con quỷ đang nằm bò trên lưng cô ấy.
Kỷ Trường cũng trông thấy cô gái kia, ‘Hửm?’ một tiếng rồi nói: “Lại một ác quỷ!”