TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 309

Chương 309

“Chúng ta đi!” Ôn Như Vân nắm tay Tư Diệc Nhiên, không nể mặt nhà họ Mộc chút nào.

Những người xung quanh chụm đầu ghé tai bình luận.

“Ôi, sao nhà họ Mộc lại như này…”

“Không coi nhà họ Tô ra gì, lại còn muốn đè đầu nhà họ Tư luôn…. chậc, đây là lần đầu tôi thấy có gia đình kiêu căng hợm hĩnh thế này đó.”

“Tôi nghi họ không có não lắm.”

“Suỵt…. chẳng phải người ta có tư cách để kiêu ngạo sao? Chiến thần nhà họ Mộc kia….”

Bà cụ Mộc không vui, rất không vui!

Bà cụ là bà nội ruột của chiến thần đấy!

Thế mà mấy người kia không thèm nể mặt mũi, dứt khoát rời đi, bà cụ biết giấu mặt đi đâu?

Muốn đi, cũng phải là bà cụ đuổi họ đi mới đúng!

Bà cụ Mộc lạnh lùng nhìn về phía Túc Bảo, quyết định chọn Túc Bảo là người đầu tiên để mình bắt đầu ra oai.

Bà cụ Mộc nghiêm nghị nói:

“Cháu đấy, vừa mở miệng ra đã vu khống quản gia Chương, bây giờ lập tức qua đây xin lỗi quản gia Chương đi!”

Ôn Như Vân khựng bước, nghẹn họng: “Xin lỗi cái mốc ý!”

Túc Bảo chống nạnh, hung dữ như con thú nhỏ, học theo dì Tư: “Xin lỗi cái mốc ý!”

Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo, không nói hai lời toan rời đi.

Bà cụ Mộc giận tới độ suýt ngã ngửa, giọng vút lên vài Đê-xi-ben: “Đứng lại, mấy người tưởng nhà họ Mộc là chỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả!! Gây sự ở nhà họ Mộc thì phải trả giá!”

Bà cụ Mộc chỉ cây gậy về phía Túc Bảo: “quản gia Chương, áp giải con bé kia lại đây cho tôi!”

“Không có phép tắc, không có giáo dưỡng như này, hôm nay tôi phải thay ba mẹ con bé dạy dỗ một phen!”

Đáy mắt quản gia Chương thoáng hiện sự mỉa mai, đúng là không biết tự lượng sức mình, dám đấu với anh ta ư?

Anh ta lập tức phất tay ra hiệu, mấy người làm xông lên chặn đường Ôn Như Vân và Tô Nhất Trần.

Quản gia Chương đích thân bước lên, vừa toan bắt lấy Túc Bảo.

Lúc này, cửa sắt của nhà họ Mộc rầm một tiếng, một chiếc xe việt dã đen liều lĩnh xông vào, dừng ngay trước mặt mọi người!

“Ồ, náo nhiệt quá nhỉ!” một người đàn ông mặc đồ đen xuống xe.

Mộc Quy Phàm còn chưa kịp thay bộ đồng phục khi làm nhiệm vụ màu đen, bên ngoài khoác áo giáp, mặt đeo khẩu trang màu đen.

Anh kéo khẩu trang xuống, tháo găng tay ném đi, khóe môi hơi cong lên, nhưng trong mắt lại nhuốm vẻ rét lạnh: “Ai muốn thay tôi dạy dỗ con gái tôi?”

Mọi người đều sợ đến ngây người trước sự thay đổi đột ngột này.

Đang yên đang lành, bỗng có một chiếc xe việt dã xông thẳng vào tiệc mừng thọ, mọi người đều không kịp phản ứng.

Mộc Quy Phàm nhìn về phía một bóng dáng nhỏ bé trong đám đông.

Cô bé mặc một chiếc đầm xòe màu trắng với hai bím tóc nhỏ.

Đọc truyện chữ Full