Chương 396
Tiểu Ngũ vỗ cánh líu lo khen ngợi: “Lợi hại, lợi hại! Túc Bảo là điện, Túc Bảo là ánh sáng, Túc Bảo là Gaga Tỏa sáng! Huyền thoại duy nhất – ouch, siêu sao!!!!”
Túc Bảo vui như mở cờ trong bụng, lúc rửa tay còn không nỡ gỡ sticker.
Sau đó Mộc Quy Phàm lấy cho cô bé một cuốn sổ chuyên dùng để dính các sticker. Mỗi sticker đều được Túc Bảo giải thích rõ bên dưới.
“Đây là phần thưởng khi con điểm danh to nhất lớp, giáo viên tặng thưởng cho con đó.”
Mộc Quy Phàm cầm bút ghi chú bên dưới sticker; “Điểm danh to nhất lớp, tặng thưởng.” “Ừm, viết xong rồi con.”
Túc Bảo lại nói: “Sticker này là phần thưởng con được nhận vì ăn cơm trưa nhanh nhất lớp và cũng sạch nhất luôn”
Mộc Quy Phàm: “Cơm trưa hạng nhất, tặng thưởng.”
Túc Bảo: “Cái này là phần thưởng khi giúp giáo viên xếp ghế.”
Mộc Quy Phàm: “Trợ thủ nhỏ của giáo viên.”
Hai ba con nhoài người lên bàn, nghiêm túc viết bản ghi nhớ .
Chớp mắt đã tới buổi tối, Mộc Quy Phàm dỗ Túc Bảo ngủ. Anh dịu giọng hỏi: “Túc Bảo, con thấy hôm nay ba làm có đúng không?”
Túc Bảo nghĩ rồi nói: “Hình như đánh người thì không đúng đâu ba!”
Nhưng mà cô bé cũng đánh Dương Dương.
Cho nên cũng không thể yêu cầu quá cao đối với ba của mình.
Mộc Quy Phàm xoa đầu Túc Bảo, nói bằng chất giọng êm tai: “Ừ, Túc Bảo nói đúng, đánh người thì không đúng rồi. Nhưng chúng ta đối đãi với những người khác nhau theo những cách khác nhau. Có một số người, khi con nói đạo lý với họ, họ sẽ động tay động chân. Nhưng khi con dùng nắm đấm với họ thì lại đến lượt họ nói lý lẽ với con. Vì vậy đôi lúc chúng ta đừng quá cứng nhắc, bởi vì cứng nhắc sẽ khiến bản thân phải chịu thiệt, biết chưa nào?”
Túc Bảo như hiểu như không gật đầu.
Mộc Quy Phàm không hi vọng vào việc Túc Bảo có thể hiểu được quá nhiều đạo lý.
Anh từ bóng tối đi ra nên hiểu hơn bất cứ ai thế giới tươi sáng này còn tồn tại một mặt vô cùng tăm tối. Anh cũng nhìn thấu được sự phức tạp của lòng người.
Anh hi vọng Túc Bảo của anh không phải kiểu Thánh Mẫu, nhưng cũng chẳng bắt nạt kẻ khác. Không chịu thiệt nhưng cũng chẳng bị thế tục ràng buộc.
Túc Bảo trở thành một người thẳng thắn chính trực là tốt.
Thấy Túc Bảo gần chìm vào giấc ngủ, Mộc Quy Phàm đứng dậy, duỗi eo rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc này Kỷ Trường đang ngồi xếp bằng bên cạnh bỗng mở mắt ra nói: “Cô nói không yên tâm nhân phẩm của ba Túc Bảo, giờ đã thấy chưa?”
Tô Cẩm Ngọc bay như một đốm lửa quỷ, đôi mắt ảm đạm: “Ừm…..”
Kỷ Trường nói: “Yên tâm rồi thì bây giờ có thể đi đầu thai rồi đúng không?”
Tô Cẩm Ngọc trưng ra bản mặt đáng thương, nói: “Anh ơi, bàn bạc thêm chút đi. Cho linh hồn em mang theo ký ức hiện tại rồi xuyên không vào thân thể người khác, hoặc bắt đầu lại cuộc sống của con người từ một phôi thai mới cũng được!”
Kỷ Trường giận quá hóa cười: “Cô thật sự tin rằng thế gian này tồn tại loại chuyện linh hồn quỷ xuyên không nhập vào thân xác người khác ư?”
Kỷ Trường lắc đầu: “Tôi thấy cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy!”