Chương 465
Nhưng tay mới chạm tới Mộc Quy Phàm thì lập tức rầm một tiếng, trời đất quay cuồng, Tô Nhạc Phi lại nằm bò dưới đất.
“.…”
Một cậu bé kích động nhảy cẫng lên.
“Lợi hại quá!”
Một bạn nhỏ khác học lớp lá nên đã nắm vững vốn từ vựng ‘chất lượng cao’ của loài người, không ngừng hét: “Mẹ kiếp! Tuyệt vời! 666!”
Ba Mộc nổi bần bật ở trường mầm non của con gái yêu còn Tô Nhạc Phi trở thành ví dụ tiêu cực, bất luận xông lên với tư thế nào thì cuối cùng cũng ngã xuống với một tư thế duy nhất: Nằm bò ra đất.
Tô Nhạc Phi tức đến độ sắp hộc máu!
**
Cuộc diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ lần này, các bạn nhỏ đều cảm thấy còn chưa xem đủ, khi xếp hàng về lớp học, một số nhóc còn bắt chước Mộc Quy Phàm, bé nào cũng ngưỡng mộ Túc Bảo vì có một người ba vô cùng lợi hại.
Lúc này, Túc Bảo đang vẫy tay chào tạm biệt ba và cậu năm của mình.
Đôi mắt cô bé đong đầy sự ngưỡng mộ: “Ba lợi hại quá!”
Mộc Quy Phàm duỗi tay xoa đầu cô bé, môi cong lên: “Ừm.”
Thấy cậu năm khoanh tay, nét mặt không vui vẻ gì cho cam, Túc Bảo lập tức nói: “Hôm nay cậu năm đóng côn đồ đạt lắm! Cậu năm cũng vô cùng lợi hại nha!”
“Nếu tên côn đồ khác bị quật ngã như vậy kiểu gì cũng bầm tím mặt mũi rồi đó! Cậu năm thì vẫn giữ nguyên phong độ và sự đẹp trai!”
Túc Bảo thật lòng cảm thấy cậu năm của cô bé lợi hại. Bé kích động giơ ngón tay làm động tác ‘like’, khen không ngớt miệng.
Chút cảm xúc ủ dột trong lòng Tô Nhạc Phi lập tức bay biến, anh vội hỏi: “Thật à?”
Túc Bảo gật đầu khẳng định: “Thật nha!”
Tô Nhạc Phi tức thì cười toe toét, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Xem đi, cháu gái của anh đang khen anh đấy! Khen anh đóng vai côn đồ rất đạt nha!
Cậu năm vừa lòng thỏa ý rời đi.
Đại sư Túc Bảo với trái tim hồn nhiên không chút thiên vị đã vô tình giàn xếp ổn thỏa mọi chuyện…
Sau khi rời trường, Mộc Quy Phàm giải quyết một số việc.
Làm xong việc cũng vừa vặn đúng giờ Túc Bảo tan học.
Mộc Quy Phàm thay quần áo và lái xe đến đón Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm luôn cho rằng anh lái xe đủ phách lối rồi, chẳng ngờ giữa đường còn gặp một chiếc xe ép sát xe anh rồi phóng vút qua, một cô gái trẻ luống cuống giơ tay nói: “Xin lỗi, xin lỗi anh…”
Mộc Quy Phàm nhướn mày.
Anh không nhìn thấy quỷ nên chẳng thấy được Tô Cẩm Ngọc đang nằm nhoài trên người Tô Tiểu Ngọc…..
Mộc Quy Phàm trông thấy rõ, chiếc xe của Tô Tiểu Ngọc chạy quanh co theo hình chữ S, vượt qua hai chiếc xe khác rồi mới dừng lại. Trên đường ngựa xe như nước mà xe của Tô Tiểu Ngọc không chút trầy xước.