TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 2273

Chương 2273

Cố Thành Trung nghe được những lời này, chóp mũi cay cay, trái tim run rẩy từng hồi.

Anh trầm mặc, yếu hầu lăn lên trượt xuống, cưỡng ép nuốt xuống tất cả những nỗi cay đắng.

Đàn ông đổ máu không rơi lệ, dù cho hốc mắt đã đỏ bừng lên nhưng anh vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi.

Anh tiến lên, ôm cô thật chặt trong lông ngực, vùi đầu trong hõm vai cô.

lại không ở thánh đường Sophia chứ, chết tiệt, lại để cho Trần Phi Vũ giữ được mạng sống.

Còn Alberta làm cái quái gì vậy, Tống Huyền đã không có ở thánh đường Sophia thì tại sao tên đó không về sớm để báo tin cho mình biết?

Trần Phi Vũ dường như nhìn ra Josh đang suy nghĩ gì, anh liên nói: “Còn có một người thoát không được một kiếp, tôi nghĩ cô chắc chắn là biết anh ta.”

“Ai?” Trong lòng .Josh nổi lên dự cảm chẳng lành.

“Alberta.

Vẻ mặt của .Josh thay đổi rõ ràng, cô ta đang định nói gì đó thì bóng dáng của Trần Phi Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, đưa tay bóp cổ cô ta rồi nhấc bổng cô ta lên.

Cảm giác đau đớn ập đến, .Josh hít thở khó khăn, trên trán nổi gân xanh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng, cô ta vô cùng sợ hãi, nói không rõ ràng: “Buông… buông tôi ra…’ Ánh mắt Trần Phi Vũ lạnh lùng, không những không buông .Josh ra, ngược lại còn bóp chặt hơn, anh nhìn vẻ mặt càng ngày càng đau đớn của .Josh nói: “Cô cử Alberta bí mật đi gửi thư cho Tống Huyền, muốn mượn tay Tống Huyền để giết tôi. Cô có mưu kế hay nhưng tiếc là những kẻ giở mánh khóe sau lưng tôi đều không có kết quả tốt Anh nhìn cô từ thiếu nữ mười tám đẹp.”

Cảm nhận được sát khí của Trân Phi tuổi, đơn thuần thiện lương, cái gì cũng không hiểu.

Sau đó, dần dần trưởng thành, biến thành dáng vẻ vợ hiền mẹ đảm như bây giờ.

Cô sẽ bảo vệ người khác, đau cũng sẽ nhãn nhịn chịu đựng, giả vờ thành dáng vẻ vân đạm phong khinh*.

*Vân đạm phong khinh: lãnh đạm như mây, nhẹ nhàng như gió “Trúc Linh, tay phải của em, lại không thể cầm dao được nữa. Anh xin lỗi, đều là lỗi của anh.”

Giọng nói của Cố Thành Trung như Vỡ vụn.

Hứa Trúc Linh mới vừa tỉnh lại, nghe được tin dữ này, cả người ngây như phông, cơ thể bị anh ôm trong ngực cũng cứng dờ lại.

Cô hoảng hốt rất lâu, mới thở phào nhẹ nhõm nói. Cũng may là anh không Sao, cuối cùng cũng ngăn cản được, nếu như anh thực sự vì giết người mà xảy ra chuyện, vậy thì tay em coi như hy sinh vô ích rồi. Không sao đâu, nhà hàng cũng không thiếu đầu bếp, thân phận của anh mà phối hợp với một đầu bếp cũng khiến cho người khác chê cười rồi, dù sao người ngoài cũng cứ chỉ chỉ chỏ chỏ tay nghề của em mãi. Vừa hay, nhân lúc rảnh rỗi em cũng phải học làm sao để trở thành một quý cô chứ, phải thử trải qua cuộc sống tiêu xài phung phí của nhà giàu, không thể bạc đãi bản thân được.”

Cô cố ý làm bộ như vân đạm phong khinh không để tâm đến vết thương của bản thân, nói chuyện một cách hóm hỉnh hài hước, tựa như chuyện chẳng có gì quan trọng vậy.

Có quan trọng không?

Đương nhiên là có quan trọng.

Nhưng so với Cố Thành Trung thì quả thực nhỏ nhặt không đáng kể.

Chỉ là bị thương tay phải thôi, cũng chẳng phải bị gấy, vẫn còn là được.

 

Đọc truyện chữ Full