TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 2554

Chương 2554

Những lời này vang vọng trong đầu của Hứa Trúc Linh và Chu Đình.

Tuổi tác, đây đúng là một vấn đề.

Hiện tại cảm thấy ngọt ngào, nhưng thời gian trôi dần, sẽ dẫn đến tai hại.

Cơ thể người, qua 60 tuổi giống như bước qua đường ranh giới.

Bây giờ thân thể Cố Đình Sâm đã suy yếu, đi đường cần gậy chống, bệnh nặng không có nhưng bệnh nhẹ chưa từng dứt.

Còn có Úy Lam, cô cũng coi như còn trẻ, chồng già vợ trẻ….thời gian là vấn đề lớn nhất.

Nếu Cố Đình Sâm đi rồi, vậy thì để lại cho Úy Lam chính là những đau khổ trong thời gian dài.

Hai mươi năm trước chưa gặp đúng người, hai mươi năm sau có thể phải sống trong cô đơn.

Tóm lại…sẽ có một người phải đi trước.

Lời vừa nói ra, toàn thể mọi người im lặng.

Cuối cùng, trong phòng đồng thời vang lên hai giọng nói.

“Đương nhiên tôi bằng lòng…”

Hứa Trúc Linh và Chu Đình gần như đồng thanh.

Hai người cùng nhìn nhau một cái, Hứa Trúc Linh cười, đôi mắt chứa một †âng nước mắt, lặng lẽ lau chùi. “Đúng vậy, tôi không dám nghĩ chuyện của sau này, thân thể người rồi sẽ phải xuống dốc, anh ấy lớn hơn tôi 10 tuổi, sẽ già nhanh hơn tôi một chút, có thể đi trước tôi rất lâu. Theo tỷ lệ sinh tử, tuổi thọ của phụ nữ cao hơn đàn ông, cho nên…

…cuộc sống cô đơn này sẽ rất lâu, rất lâu.” “ Đầu nói rằng người già nói không muốn sống là giả, nhưng tôi nghĩ, tôi già rồi, tôi không sợ chết, không sợ xảy ra điều ngoài ý muốn. Tôi rất yêu con của tôi, tôi hy vọng trong tương lai có thể đi cùng con tôi một đoạn thời gian, nhưng trước khi tôi yêu chúng, tôi yêu sâu đậm..

…bố của chúng.”

“Nếu như thật sự…Cố Thành Trung thật sự đi trước tôi, tôi không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tôi sẽ tiếp tục sống. Tôi sẽ chăm sóc con của tôi, thay anh ấy chăm sóc chúng. Những ngọt ngào mà anh ấy đem đến cho tôi, đủ để tôi chống đỡ những khổ cực trong tương lai.”

Hứa Trúc Linh nói từng câu từng chữ, mỗi câu đều đánh vào lòng Lư Thanh Vân.

“Bà Thích…”

Chu Đình nhỏ giọng nói.

“Mẹ là mẹ con.”

Lư Thanh Vân nói. “Nhưng bây giờ tôi cũng không thể chấp nhận được, rất cảm ơn vì bà đã sinh ra tôi, nếu không tôi cũng không gặp được bố mẹ tôi, gặp được chị Trúc Linh, gặp được Phó Lâm.

Cũng cảm ơn bà đã quan tâm đến nhà họ Chu, để cuộc sống của tôi không túng thiếu. Cuộc sống hơn hai năm qua của tôi rất tốt, thật sự rất cảm ơn bà, tôi có thể cảm nhận được, vì tôi bà đã bỏ ra rất nhiều.”

“Vậy vì sao con không bằng lòng quay về với mẹ?”

“Tôi bằng lòng rút lui, đi với bà, nhưng tôi hy vọng bà không hạn chế tự do của tôi, tôi muốn ở lại đây. Tôi lớn lên ở đây, bọn họ đều ở đây.”

“Vậy còn mẹ? Con có biết những năm này mẹ vì để con quay về mà đã bỏ ra cái gì không? Các người có người đàn ông yêu các người, vậy tôi có cái gì? Các người căn bản không biết tôi đã trải qua điều gì, cho nên không có tư cách để tôi phải nhân từ với các người.”

Đọc truyện chữ Full