TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 2579

Chương 2579

Phó Lâm nghe xong liền gõ lên đầu cô: “Không thích, nếu như em học hết tất cả, anh cũng không dám tin. Em của trước đây không tốt sao? Anh cảm thấy rất thẳng thắn rất đáng yêu. Muốn ăn gì thì ăn nấy, sao phải ép buộc bản thân?”

“Nếu như anh thích thục nữ thì lúc đầu đã không cảm thấy em long lanh rung động lòng người. Em nghịch ngợm đáng yêu, dám yêu dám hận, không dung thứ cho những điều mình không thể chấp nhận. Em có góc cạnh, tại sao phải mài đi? Em chính là em, là cô chủ của nhà họ Thích, cũng là người phụ nữ của Phó Lâm anh. Anh không cần biết người khác thích em như thế nào, anh chỉ thích em là chính em.”

“Anh không cần em phải trở nên tốt hơn, em chỉ cần để cho bản thân mình thoải mái là được, mắc mớ gì phải lấy lòng người khác.”

Phó Lâm nói nghiêm túc.

“Bất kỳ ai khiến cho em phải mài mòn bản thân để phù hợp với người khác đều không phải là người thật lòng quan tâm em và yêu em.”

Cô nghe được những lời này, hơi sửng sốt.

Cô đột nhiên nghĩ đến lời của Thích Tuấn, lúc trước ông ấy cũng đã dẫn Lư Thanh Vân cúp học, hóa ra ông ấy cũng đã hiểu được đạo lý này từ sớm, vì vậy hôm nay mới giúp cô giải vây, cho cô nghỉ học.

Người thực sự yêu bạn sẽ yêu chính con người thực sự của bạn.

Thích Tuấn đã yêu Lư Thanh Vân từ cái nhìn đầu tiên.

Vậy Phó Lâm thì sao?

Đã yêu chính mình lúc trước bướng bỉnh dám yêu dám hận.

“Vậy anh thích điểm ngang tàng bạo ngược của em?”

“Ừm, thích dáng vẻ đanh đá của em.”

“Vậy…Cho em ít hạt tiêu và bia, em không muốn uống rượu vang, em muốn thịt xiên nướng, em muốn ăn lẩu, em muốn uống bial”

Cô đột nhiên lộ ra bộ mặt thật, đồ ăn ở nhà họ Thích toàn là cái gì đâu, chẳng có sức sống gì.

Mùa hè đến rồi, không có bia lạnh thì thật là thất bại.

Phó Lâm nghe những lời này, nhìn dáng vẻ vui tươi của cô, đột nhiên mỉm cười. Đây mới là dáng vẻ nguyên thủy nhất của tình yêu.

Phó Lâm đưa cô đi ăn tất cả những món mà cô muốn, cô cảm thấy bụng mình như sắp muốn vỡ tung, cho dù như vậy cũng rất vui.

Đến cuối cùng, Chu Đình thật sự không ăn nổi nữa, nằm bò trên bàn, cũng không muốn đi nữa.

Ngay cả khi gào thét là ăn nhiều quá lại béo chết mất, nhưng miệng vẫn ngậm lấy theo thói quen, uống trà sữa trân châu, một màn tự vả cực lớn.

Phó Lâm liền đi mua thuốc tiêu hóa cho cô, cô ăn mấy viên lại cảm thấy vị sơn tra rất ngon, không nhịn được lại ăn thêm mấy viên.

“Bụng thật căng, khó chịu quá.” Cô đáng thương nhìn Phó Lâm.

“Lại không có ai giành với em, em đến mức như vậy sao?”

“Không phải đã lâu rồi em không được giải phóng tâm hồn sao. Em bị đầy bụng khó chịu như vậy, anh còn nói em”

Cô khổ sở nhìn Phó Lâm, Phó Lâm cũng không biết là nên tức giận hay nên cười, cuối cùng nhẫn nhục chịu khó giúp cô xoa xoa bụng, để cô tiêu hóa tốt một chút.

Đọc truyện chữ Full