Chương 2582
Cô nằm trên tấm lưng to lớn mạnh mẽ của anh, hai mắt hơi ướt, những giọt nước mắt nhỏ bé rơi xuống, làm ướt chiếc áo sơ mi của anh.
“Em sợ anh sẽ đi trước em rất lâu rất lâu, đến lúc đó cô đơn như thế, phần đời còn lại của em nên trải quên như thế nào đây.”
“Hy vọng anh đi chậm một chút, em đi nhanh một chút, em sớm một chút đuổi kịp anh.”
“Em… Hối hận không?”
“Có thể đừng hỏi em vấn đề này được không, không hối hận, em đã nhận định là anh rồi, bất luận anh ra sao, em cũng gả.”
Cô khó chịu đáp.
“Được, vậy anh sẽ cố gắng ở bên cạnh em thật nhiều nhiều năm.”
Phó Lâm định đưa cô trở về, không ngờ nhà họ Thích đã đưa người đến rồi.
“Cô chủ, thời gian không còn sớm nữa, phải quay về rồi, phu nhân nói, con gái ở bên ngoài qua đêm không tốt, vẫn nên quay về đi.”
“Tôi cũng với chồng sắp cưới qua đêm thì sao? Không về!”
“Gô chủ, đừng làm khó chúng tôi.”
“Tôi không…”
“Chu Đình, em về trước đi, ngày mai anh lại đến tìm em”
“Nhưng, nhưng lần này quay về, cũng không biết lần sau là khi nào em mới được ra.”
“Ngày mai anh sẽ đến.”
“Vậy… Vậy được”
Cô nghe thấy những lời này, mới quyến luyến rời đi.
Phó Lâm cứ đứng phía sau, nhìn theo chiếc xe đi xa, đến khi không nhìn thấy chiếc xe nữa mới thu lại tâm mắt xa xăm. Một mình anh đi dưới ánh hoàng hôn, lẻ loi một mình, anh sợ sau này Chu Đình cũng sẽ trở nên cô đơn lẻ loi…
Phó Lâm về đến nhà, việc đầu tiên là đi tìm Cố Thành Trung, Cố Thành Trung đang nấu cơm cho Hứa Trúc linh, ở trong bếp bận chết đi được.
“Cố Thành Trung, đừng nấu cơm nữa, em muốn nói với anh một chuyện rất nghiêm túc.”
“Lại chuyện nghiêm túc, cũng không bằng chuyện anh nấu cơm cho vợ của anh, Trúc Linh đang đợi ăn cơm.”
Cố Thành Trung cũng không ngẩng đầu trả lời, chuyên tâm nấu cơm tối cho vợ của anh.
“Cố Thành Trung, rốt cuộc có muốn điều dưỡng sức khỏe, sống lâu một chút không, anh muốn đợi đến lúc mình xuống lỗ, vợ của anh bốn năm mươi tuổi, sau đó bế con của anh đi tái hôn BI”
Lời này vừa nói, tấm thân mạnh mẽ của Cố Thành Trung cứng đờ, tay cầm dao cũng có chút run rẩy.
Vấn đề này thật sự rất nghiêm túc nhat Anh lập tức gọi cô bếp đến, đưa tạp dề cho cô ta.
“Cô ấy ăn nhạt, ít dầu ít muối, biết chưa?”
“Đã hiểu thưa ông.”
“Em đến đây với anh, chúng ta bàn bạc về vấn đề này.”
Lúc này Cố Thành Trung so với Phó Lâm còn gấp gáp hơn nhiều, kéo tay anh ta đi về phía phòng sách.