Chương 2592
Tránh cho đêm dài lắm mộng, cũng phải nắm cho được thóp của cậu, thì mới có thể bảo đảm được bí mật của mình, sẽ vỡ nát trong bụng cậu ta.
Chỉ tiếc là, lúc trước người đó có thể trốn được một kiếp, nhưng bây giờ, chỉ có thể đi gặp Diêm Vương.
“Bố Thích, thật sự rất cảm ơn bố, con cũng sẽ cố gắp hòa nhập với nhà họ Thích, hấy… cho con thời gian.”
“Không sao, bố đã không nuôi con hai mươi năm, bây giờ ép con nhận chũng ta cũng không hợp tình hợp lý, con cứ từ từ, bố vẫn chưa già mà, cái bố có là thời gian, bố sẽ chờ. Đi tìm Vân Xuyên đi, bố rất lo cho nó, tìm thấy nó thì nói một câu xin lỗi thay cho bố nhé.”
“Vâng ạ, con đi ngay.”
Chu Đình vốn dĩ đang đi dạo phố với Hứa Trúc Linh, bây giờ Thích Vân Xuyên xảy ra chuyện, cô ấy cũng không thể khoanh tay đứ nhìn, vội vàng chào tạm biệt rồi tìm tới quán bar.
Rõ ràng vấn là ban ngày, nhưng bên trong đóng chặt cửa sổ, ánh đèn lơ mờ, như là buổi tối.
Người ở trong không nhiều lắm, còn có mấy người đang uống rượu, Thích Vân Xuyên ngồi ở ghế dài trong góc tối.
Anh ta không giỏi uống rượu, hơn nữa tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ gọi vài chai bia.
Rượu trong quán bar đều pha nước, nếu giữ nồng độ cồn thật, người uống sẽ say rất nhanh, ai còn tiếp tục mua rượu, nên mấy chai bia lót bụng, chỉ là chút men bia, vẫn chưa say đến nồi bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy Chu Đình đến, anh ta quay người sang: ‘Sao chị lại tới đây? Hôm nay dù có ai đến khuyên em thì cũng không được đâu/”
“Chị đến cũng không sao chứ?”
Chu Đình ghé đến trước mặt anh ta, còn Phó Ảnh thì đi order, để họ có không gian riêng.
“..” Thích Vân Xuyên mím môi, do dự rồi nói: “Cái nhà này chỉ có chị bình thường, bọn họ đều là đồ điên.”
“Vậy còn em?” “Sớm hay muộn gì em cũng bị họ ép điên! Mẹ không giống mẹ, chồng không giống chồng, gia đình này đã biến chất. Mỗi lần nhìn thấy họ như vậy, Em đều rấy tức giận, em rất muốn bảo vệ bố, nhưng bố như là kẻ thích bị ngược đãi, không chịu đánh trả, không cãi lại, còn cười hì hì lấy lòng mẹ. Nếu là em… em sẽ…’ “Em sẽ thế nào?” Chu Đình tò mò hỏi.
Thích Vân Xuyên vừa mới nãy còn khí thế hùng hổ nhưng giờ lại không nói ra được lời nào.
Cậu ta còn có thể làm gì? Người đó có thể là mẹ ruột của cậu ta.
Cho dù bà ấy có sai hàng nghìn lần thì bản thân cậu ta cũng không thể đối xử với bà ấy như vậy. Cậu ta cúi đầu xuống, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi nói: “Tôi không thể đối xử với bà ấy như đối với chính mình được, tôi sẽ ngăn chặn vấn đề này ngay từ đầu, tôi sẽ không cưới người phụ nữ giống như bà ấy cũng sẽ không giống ba yếu ớt không có tài cán gì, nếu như ông ấy ở nhà trò chuyện một chút thì có khi gia đình cậu sẽ ấm áp hạnh phúc rất nhiều như những gia đình khác.”
“Hôn nhân của họ căn bản không hạnh phúc vậy tại sao lại còn muốn ở bên nhau?Là do mẹ tiếc nuối nhà họ Thích, cha tôi thì không nỡ rời xa bà ấy.Chúng tôi…đều là kết tỉnh của họ nhưng họ lại không quan tâm.’ “Bản thân mẹ và ba tôi đều ích kỷ, mẹ tôi chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, họ làm cái gì bà ấy cũng không ngăn cản, cô có thể nghe ngóng được trên dưới nhà họ Thích đều bao trùm không khí đau thương. Hai người chú của tôi mỗi ngày đều đến tẩy não để cho ba tôi giữ chức quyền to. Người ngoài chê cười nhà họ Thích chúng tôi không lẽ tôi không biết?”