Chương 2594
“Được, anh rể!”
Thằng nhóc tích cực hô.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Thích Vân Xuyên không hỏi Chu Đình mà ngược lại hỏi Phó Lâm: “Tiếp theo chúng ta đi đâu anh rể?”
Chu Đình nghe anh ta nói xong liền hơi nheo mí mắt: ‘Sao lại đổi cách xưng hô thành anh rể rồi? Phó Lâm, anh cho cậu ta cái gì đúng không?”
“Không có cho gì hết là em thật lòng xưng hô đó.”
Thích Vân Xuyên ngây nCốc cười khiến Phó Lâm cũng cười theo.
“Cậu thật là gian xảo, không cần đổi cách xưng hô đâu còn nữa trong nhà chị là người lớn nhất, không được hỏi anh ta mà phải hỏi chị.”
Cô tức giận trừng mắt với cậu.
“Chị giống mẹ tôi ở điểm này, thật là hung dữ.”
“Chỉ có mình cậu nói vậy, chị có hung dữ sao?”
cô gõ thân thiết gõ vào đầu Thích Vân Xuyên một cái: “Để chị dẫn cậu đi ăn thêm gì đó chứ uống rượu rất có hại cho bao tử, tỉnh rượu thì nên ăn thêm một chút.”
“Sau đó chị đưa cậu về nhà.”
“Tôi có thể không về không, tôi muốn được ở lại với anh rể, chị cứ xem tôi là con tin đi, nếu như mẹ tôi không đồng ý thì chị cứ nói tôi đang ở trong tay của chị có được hay không hả?”
Thích Vân Xuyên thật sự không muốn trở về giả vờ đáng thương nói.
“Vậy chị cần xin phép ba cậu, nếu ông ấy đồng ý thì dễ nói chuyện còn không thì ta sẽ trói cậu lại đưa về nhà.”
“Được, anh cũng không dám mang tội bắt cóc đâu, anh còn muốn nhanh nhanh cưới chị của cậu.”
Phó Lâm vội vàng khang giọng nói.
Thích Vân Xuyên nghe xong liền bĩu môi có chút không biết nên làm như thế nào.
Hơn hết là Thích Tuấn đồng ý rồi, nếu Thích Vân Xuyên trở về thì cũng không được vui vẻ, ở bên ngoài mấy ngày cũng không sao, còn mà ở bên cạnh Lư Thanh Vân thì anh ta sẽ bị thuyết phục.
Thích Vân Xuyên nghe được ý này liền vui đến mức nhảy nhót.
Dù sao cũng vẫn còn là trẻ con để nó bớt căng thẳng vài ngày sẽ tốt hơn.
Buổi tối Thích Vân Xuyên đi về cùng với Phó Lâm.
Nhà của Phó Lâm nằm kế bên nhà Cố Thành Trung, một ngôi nhà nhỏ, ba tầng lầu có rất nhiều phòng.
“Oa, đây là lần đầu tiên tôi ở bên ngoài một mình, vậy anh rể em ngủ như thế nào đây?”
“Anh ngủ bên cạnh.”
“Ngày thường tôi có thể ở cạnh anh sao? Anh giàu như thế tôi muốn được ở bên học hỏi anh.”
“Không thành vấn đề”
“Không thì…tôi ngủ với anh…”
Anh còn chưa nói hết, ánh mắt Phó Lâm không có thiện cảm đi qua.
“Mời nhẹ nhàng rời khỏi, cảm ơn”