Chương 2694
Hiện tại anh ta cũng đã có vương phi, chỉ là anh ta không quan tâm mấy đến hậu cung.
Kết hôn năm tháng, cũng chỉ có một hai lần chung phòng.
Không phải anh ta không có hứng thú với phụ nữ, chỉ là… người chung chăn gối không phải người trong lòng.
Anh ta ngăn lại mọi điều tiếng, để anh ấy muốn làm gì thì làm.
Người khác không hiểu anh ấy, anh ta hiểu.
Cho dù anh ấy muốn hái sao trên trời, Halley cũng sẽ không do dự hái xuống, đừng nói là một đất nước hay một ngôi vị.
Anh ta nghĩ, bản thân tuyệt đối chính là vị vua hồ đồ, chỉ vì người đẹp, không cần quan tâm đất nước.
Đêm, sâu lặng như nước.
Halley lại lẻn ra khỏi cung điện, đã quen với sự bố trí của Kettering, thành công tránh được điểm mù, đến được †òa nhà chính.
Sau đó, anh ta trèo vào từ cửa sổ, rón rén đi về phía phòng ngủ của Diên.
Tuy nhiên, vừa mới bước vào, đèn trong phòng đã bật sáng.
Diên ngồi trên giường, nhìn anh ta không nói lên lời: “Sao anh lại đến nữa?
Anh đã kết hôn rồi, ngày nào cũng không trở về, để vương phi của anh ở một mình, có thích hợp không?”
“Vậy tôi để người anh em ở một mình trong phòng, có thích hợp không?”
Anh ta cười vô tâm, rất tự nhiên chui vào trong chăn của anh ấy, không mảy may kiêng dè.
Diên bất lực trừng mắt, nhưng cũng không ngăn cản.
anh ấy vẫn còn chút lo sợ đàn ông, nhưng lại yên tâm về Halley một trăm phần trăm.
Cho dù anh ta đã say mèm, cũng sẽ không làm gì anh ấy.
Những gì anh ta đã làm cho anh ấy, cả đời này cũng không trả hết, cũng không biết rằng liệu có kiếp sau không.
Kiếp này, anh ấy sẵn sàng vì Lê Sa đánh đổi mọi thứ, nhưng lại sẵn sàng hứa hẹn với Halley kiếp sau, vì cậu nợ Halley thật sự quá nhiều.
“Sao vậy, vẫn còn mất ngủ sao?”
“Bệnh cũ thôi.”
anh ấy xoa huyệt thái dương, không để ý nói.
“Cậu thật là không để người khác bớt lo. Vì Hứa Trúc Linh, cậu đã ngồi trên địa vị của nhà Kettering, tự quyết định cuộc sống của mình. Bây giờ, chỉ vì Lê Sa, tại sao phải biến bản thân thành như vậy?”
“Có lẽ trời cao đang trêu đùa tôi, một người lại một người, hình như còn chê ít”
“Phụ nữ khiến cậu đau khổ như vậy, chỉ bằng thử… đàn ông chút đi, cậu công tôi thụ, hài hòa biết bao? Hoặc không tôi công cũng được, chuyện này rất dễ bàn bạc…”
I(0UIt0 Halley còn chưa nói xong, Diên đã ném một cái trừng mắt sang.
Anh ta bĩu miệng, nuốt trọn vị đắng xuống đáy lòng, không biểu hiện ra ngoài.
Anh ta nói rất nhiều rồi, Diên cũng chỉ coi đó như câu nói đùa.
Diên không biết rằng, mỗi lần anh ta nói vậy, đều là lời thật lòng, chỉ là… anh ta luôn mỉm cười.