Chương 2827
“Anh đang nói bậy cái gì? Bạn trai ở đâu ra?”
Cô ta có chút bất đắc dĩ, Kỷ Thiên Minh uống say vào không khác gì một đứa trẻ, bắt đầu càn quấy.
Chẳng lẽ… anh ta ghen sao? Sợ người khác cướp mất em gái của mình?
“Về nhà…”
Lời còn chưa nói xong, bất ngờ Kỷ Thiên Minh ôm chặt lấy cô ta, dùng đôi tay to lớn của anh ta ôm lấy phía sau đầu cô ta khiến cô ta không cách nào thoát ra được.
Ngay sau đó, đôi môi mỏng gợi cảm áp xuống hôn sâu vào môi cô ta.
Đôi mắt Kỷ Nguyệt Trâm trợn ngược lên, như sét đánh ngang tai.
Lập tức cô ta dùng hết sức đẩy anh †a ra.
Anh ta mất thăng bằng ngã trên ghế.
Sau đó anh ta còn tham lam xoa xoa cánh môi: “Ngọt quá.”
“Anh… anh…”
Cô ta bàng hoàng dùng tay chà xát cánh môi.
Anh ta là anh trai ruột của mình, chuyện vừa xảy ra không giống khi còn nhỏ có thể trần chuồng tắm chung.
Thấy anh ta say khướt, cô ta dám chắc anh ta cũng không biết mình đang làm gì, chỉ có thể bất lực lôi anh ta về nhà.
Cô ta dìu anh ta lên giường, cởi giày giúp anh ta, sợ rằng nửa đêm anh ta khát không tìm thấy nước nên chuẩn bị nước cho anh ta.
Bận rộn một lúc, mồ hôi trên trán cô †a đổ ra nhễ nhại, vừa xoay người định rời đi. Không ngờ anh ta lại siết chặt cổ †ay cô ta.
“Kỷ nguyệt Trâm… đừng rời xa anh được không? Một mình… thật sự rất cô đơn.”
“Anh cô đơn sao? Xung quanh những bóng hồng kia thì tính là cái gì?
Các cô gái đó yêu anh đến chết đi sống lại, anh lại không để người ta trong lòng, không chịu yêu sâu đậm một mình ai, ngược lại yêu hết người này đến người khác, đồ đàn ông đểu.”
“Đó là bởi vì… không phải là em…
người đến sau, càng giống em…”
Anh ta nói rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu, nhất thời cô ta không nghe rõ.
Cô ta không nhịn được nghiêng tai qua muốn nghe rõ hơn.
Nhưng mà… đôi môi mỏng đột nhiên áp lên viền tai cô, phả hơi thở nóng ẩm về phía ốc tai, cả người cô ta như bị một luồng điện xẹt qua, xương cốt như mềm nhữn ra.
Cô ta hoảng hốt bỏ đi, cảm giác như phát điên.
Như thế nào lại cảm thấy anh trai không phải là anh trai, em gái không phải là em gái.
Cô ta trở về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, bỗng có một tin nhắn đến, là tin nhăn của William, hỏi cô ta đã về đến nhà an toàn chưa.
Không ngờ William vì lo lắng cho sự an toàn của cô ta mà vẫn chưa ngủ.
Cô ta không đành lòng, gọi lại cho anh ta nói mình đã về đến nhà an toàn.
“Có phải đau vì bị thương không?
Muộn như vậy rồi còn không ngủ, cơ thể có chịu được không?”
“Kỷ Nguyệt Trâm, cô biết nếu ăn nhiều đường sẽ không chịu được đắng không?”