Chương 2849
“Tôi muốn… nhưng tôi không thể, tôi phải trả thù cho em ấy, nếu không tôi không có mặt mũi nào nhìn em ấy.”
William siết chặt năm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp ở phía Sau.
Thảo nào, nụ cười của Kagle thật kỳ lạ.
“Hãy quay về rồi tính kế thật tốt. Giờ cậu chỉ có một mình, làm sao cậu có thể đối phó với Kagle?”
“Bây giờ tôi chỉ một mình thực sự bất tiện. Vậy chúng ta cứ tìm thêm một số người nữa.” .
Anh ta gắn từng chữ một, giọng nói khàn đặc nặng nề mang theo vài phần căm ghét.
“Cậu tìm ai?”
“Binh lính cũ, lấy một vài người của điện hạ.” Anh ta quay người vào xe, ép mình bình tĩnh lại. Kỷ Nguyệt Trâm sẽ không gặp khó khăn gì. Kagle đã giữ cô ta lại thì chắc canh ta muốn lợi dụng cô ta để làm gì đó: “Cùng tôi đến hoàng cung, đã đến lúc gặp điện hạ rồi.”
Vào lúc này ở căn cứ bí mật của Kadle.
Kỷ Nguyệt Trâm Trâm bị nhốt ở trong phòng, cửa phòng không thể ra được, ngoài cửa sổ cũng không có gì.
Hình như đây là một vùng ngoại ô hẻo lánh, vô cùng hoang vắng. Ở cửa có mấy tên lính canh gát, muốn trốn đi chỉ là chuyện viễn vong. Gô ta thực sự xui xẻo, vừa mới rời khỏi nhà của William, †rong vòng năm phút thì cô ta đã bị trói, thiên lý ở đâu.
Lúc này Kỷ Nguyệt Trâm Trâm nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang bên ngoài, cô ta căng thẳng, lập tức rón rén đi tới cửa nghe trộm.
“Đại ca, anh không sao chứ?”
Bọn họ lo lắng nhìn Kagle.
Anh ta nuốt một ngụm bọt máu, vẻ mặt vô cùng u ám.
William xuống tay thực sự tàn nhẫn, mỗi cú đấm như muốn đấm chết anh ta vậy.
Nếu không kiềm chế, anh ta đã trở thành một xác chết từ lâu.
Sắc mặt anh ta khó coi, lắc lắc đầu.
“Vậy người phụ nữ trong phòng này thì sao đại ca?”
Hai người ở phía sau một trái một phải kẹp Kỷ Nguyệt Trâm Trâm ở giữa.
“Chờ tao hồi phục sẽ nghĩ kỹ xem nên lấy cô gái này trao đổi với William cái gì. Nghe nói bọn khủng bố gân đây ngày càng tìm kiếm anh ta ráo riết hơn.
Nói với bọn chúng về đường hầm dưới lòng đất, tao muốn làm cho anh ta không còn còn đường lui.”
“Vâng, đại ca.”
Nghe hết mọi chuyện, trái tim Kỷ Nguyệt Trâm Trâm run lên dữ dội.
Đường hầm đó là nơi ẩn náu cuối cùng của William.
Nếu nó bị lộ ra, anh ta sẽ không có nơi nào để trốn.
Lúc này tiếng bước chân từ từ đến gần cửa, cô ta vội vàng trở lại giường.
Kagle một mình bước vào, ánh mắt như rắn độc đổ dồn lên người cô ta khiến cô ta cảm thấy toàn thân khó chịu như ngồi trên kim châm.