Chương 2863
“Không cần, tôi không muốn ở lại đây, ngày mai tôi sẽ tìm tới anh.”
Kỷ Thiên Minh chán ghét không muốn nói rồi quay lưng bỏ đi. David thấy anh ta thô lỗ bỏ đi, thái độ cũng không tốt, anh ta không thể không nói với William: “Cậu không làm gì sai, cô gái kia bỏ đi cũng không lời từ biệt. Nếu cô ấy không bí mật rời đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra, bây giờ cuộc sống của cậu cũng bị chịu ảnh hưởng. Bọn chúng không có thù với Kỷ Thiên Minh, cũng không chắc sẽ làm gì với Kỷ Nguyệt Trâm, còn nếu cậu rơi vào tay của những người ở Đảo Sương Mù, cậu sẽ…”
Những lời sau này không cần phải nói.
William có khả năng gặp nhiều nguy hiểm.
William cười: ‘Nếu không phải vì tôi, cô ấy đã không gặp tai nạn. Tôi không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Tôi vốn nghĩ răng mình nên ở bên cô ấy.
Bây giờ tốt hơn hết, có lẽ tôi vẫn nên một mình, không liên lụy bất kỳ ai. Xem ra, tôi sẽ dành phần đời còn lại của mình với cậu. ”
Giọng điệu anh ta rõ ràng còn cố ý giả vờ dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
David bất đắc dĩ nói: “Tôi không muốn cả đời này sống cùng cậu, cậu nghĩ người già ở nhà sẽ như thế nào, có thích tôi không?”
Anh ta nhìn William bằng ánh mắt kỳ quái. William cũng không ngoáy nhìn lại một cái, lập tức trở vê phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ có một tấm bản đồ 3D của Đảo Sương Mù, địa hình bên trong phức tạp, hình thành từ những dải đá ngầm dày đặc, sau này vì nguyên nhân thời tiết đặc biệt nên người ta không biết đến nó, cuối cùng cũng bị người ta tình cờ được phát hiện.
Khu vực xung quanh của Đảo Sương Mù, nhưng trên đảo thì không có, thậm chí có thể nhìn thấy bầu trời xanh và mây trắng, ngoại trừ có một số sương mù bao phủ bên ngoài.
Đến lúc đó, Kỷ Thiên Minh cũng có thể sử dụng cơ hội này để xâm nhập từ bên ngoài, nơi anh ta muốn đến là trung tâm của hòn đảo.
Ngày mai, điều gì sẽ chờ đợi anh ta?
Cuộc chiến ác liệt đến gần, anh ta không hề ngủ được, nhưng mà bên †rong anh ta rất bình tĩnh, thậm chí còn có một giấc mơ yên bình.
Trong giấc mơ, anh ta trở về nhiều năm trước, Charlotte vẫn chưa kết hôn, ở lại bên cạnh anh ta.
Anh ta không phải là Thượng tướng, anh ta vẫn là một thanh niên mới nhập ngũ, bố mẹ anh ấy vần còn.
Mọi thứ đều vô tư.
Chỉ là dường như vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Sáng hôm sau anh ta dậy rất sớm, không mang theo bất cứ thứ gì, anh ta chỉ đeo một chiếc đồng hồ, là thiết bị phát tín hiệu.
Anh ta biết rằng ngay cả khi anh ta được trang bị đầy đủ vũ khí, đến Đảo Sương Mù bọn họ cũng sẽ lục soát sạch sẽ, không bao giờ để anh mang theo bất cứ điều gì đáng ngờ.
Anh ta thậm chí còn nhàn nhã làm bữa sáng cho mình, khi Kỷ Thiên Minh đến, đúng lúc anh ta đang trên bàn ăn.
Lúc nhìn thấy bữa sáng, biểu hiện của Kỷ Thiên Minh có chút kỳ lạ.
“Anh rất thong dong, bởi vì không phải em gái anh gặp nạn phải không?”
“Anh không cần chế giêu tôi như thế này. Cô ấy xảy ra chuyện, tôi cũng lo lắng, nếu đã hứa với Kagel sẽ cứu cô ấy.