TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 99: Chương 99: Cực hạn của sự liên tục

Edit: Kha | Beta: Pi “Em đánh xong lượt này đã.” Đường Nhu không chịu từ bỏ.

Diệp Tu cười cười, biết cô nàng này để ý câu kết luận cô qua không được của mình vừa rồi, thế nên nhất quyết phải một mình đánh qua bản. Vì vậy hắn cũng không xen vào nữa, chỉ bỏ lại một câu “Đánh xong thì bảo anh” liền kéo ghế quay về chỗ của mình.

Đường Nhu vừa nghe giọng điệu hoàn toàn chẳng quan tâm cô có thể qua bản được hay không của Diệp Tu, nhất thời cảm thấy mất mặt vô cùng. Nhưng trong lòng vẫn âm thầm quyết tâm không từ bỏ, tiếp tục solo Rừng Rậm Băng Sương.

Quên dùng thuốc trợ giúp là tật xấu rất bình thường của ma mới. Bấy giờ Đường Nhu đã chú ý đến vấn đề này, sẽ không tiếp tục sơ sẩy nữa. Nàng chú ý lượng mana hồi phục, không đợi hết sạch mana mới sử dụng. Chính bản thân Đường Nhu cảm thấy làm đến đây đã là cực hạn rồi, nhưng vẫn đôi lần đánh đến cạn sạch mana, đành phải tạm nghỉ ngơi dùng đồ ăn khi vừa kết thúc chiến đấu.

Khoảng thời gian tạm nghỉ ấy cô quay đầu nhìn Diệp Tu, Diệp Tu lại chỉ chìm mình vào luyện cấp, hít hà nhả khói, chưa từng ngó ngàng đến cô. “Hừ” Ý chí chiến đấu của Đường Nhu cũng không vì vậy mà biến mất, tiếp tục vừa đánh vừa ngừng, vừa dùng vừa hồi. Dựa vào sự tiêu hao của thuốc và đồ ăn cũng thấy rõ được độ khó của Rừng Rậm Băng Sương. Ba cái phó bản ở Thôn Tân Thủ đều do cô tự mình solo, nào vất vả thế này chứ?

Đặc biệt là vào BOSS cuối Trại Ân Băng Sương, không cần nói cũng biết đấy là con BOSS có lượng máu cao nhất cả phó bản , Đường Nhu hồi phục đầy đủ mana, giữa chừng còn xài cả bình thuốc vẫn không thể đánh bại nó ngay, cuối cùng lại 1 phút xài 1 bình thuốc, 10 giây có kỹ năng 50 giây lại đánh ra công kích đáng xấu hổ khi không có kỹ năng .

Này là khi đã may mắn được nghe Diệp Tu tường tận giới thiệu đặc điểm và cách đối phó Trại Ân Băng Sương đấy, nếu chỉ mình cô chạy đến đây solo, xác định tạch ngay và luôn.

Cả trận chiến này Đường Nhu tốn không ít bình máu và mana cho Trại Ân Băng Sương, cuối cùng cũng đánh bại được nó, cô liền thở phào như trút được gánh nặng.

Thống kê phó bản xuất hiện, thời gian 1 giờ 33 phút 24 giây 49.

Tuy rốt cục đã solo qua bản, nhưng kết quả này lại khiến Đường Nhu không hề cảm nhận được tâm trạng khi giành được thắng lợi, cũng không biết xấu hổ lại đi tranh cãi với Diệp Tu nữa, chỉ gửi tin bảo với Diệp Tu mình đã ra rồi. “À? Đánh xong rồi?” Diệp Tu nhận được tin, quay đầu. “Vâng.” “Em mang thuốc nhiều dữ há” Diệp Tu cười. “. . . . . .” “Đứng lên, anh làm mẫu cho em xem.” Diệp Tu nói.

Đường Nhu yên lặng kéo ghế ngồi cạnh, cô cũng muốn xem đấu pháp của Diệp Tu ra sao. Trong lòng cô vẫn thầm nhớ rõ bản thân đã xài và còn thừa lại bao nhiêu mỗi loại thuốc và đồ ăn.

Diệp Tu kéo ghế ngồi xuống, nhấc tay để Hàn Yên Nhu vào phó bản một lần nữa, vừa dẫn quái vừa bắt đầu giảng giải: “Nếu muốn đạt tới giới hạn cao nhất của sự liên tục, phải tính toán tỉ mỉ rất nhiều phương diện. Tuy khá giống nhau về mặt lý thuyết, nhưng ở những phó bản khác nhau, sẽ dùng những đấu pháp không hề giống nhau.” “Điều cơ bản nhất đầu tiên, lúc nào cũng phải rõ lượng mana của mình là bao nhiêu.” Diệp Tu nói. “Uh, em có chú ý.” Đường Nhu nói. “Tiếp đấy, mỗi kỹ năng tốn bao nhiêu mana, cũng phải thuộc nằm lòng.” Diệp Tu nói. “Á. . . . . .” Đường Nhu đáp không được. Thiên Kích, Long Nha, Liên Chớp. . . . . . Cô dùng khá thuần thục những kỹ năng này, nhưng từng kỹ năng tốn cụ thể bao nhiêu mana, cô quả thực chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhớ chúng. “Tiếp theo, chúng ta phải dùng sao để xài ít mana nhất mà đánh ra được sát thương tối đa nhất. Đầu tiên phải hiểu rõ hiệu quả ẩn của mỗi kỹ năng, mấy cái này hẳn là em đã xem ở bản hướng dẫn rồi nhỉ?” Diệp Tu nói. “Đã xem” Đường Nhu đáp. “Thế em có cố hết sức dùng những thao tác mang lại thương tổn triệt để hay không? Ví dụ như. . . . . .” Diệp Tu nói xong đã tiếp tục làm ra một thao tác, Hàn Yên Nhu nhảy lên giữa không trung, chiến mâu đâm vào một con quái, lập tức vung lên, là một chiêu “Viên Vũ Côn” . “Vâng, thuộc tính ẩn của Viên Vũ Côn là khi vòng cung vạch ra hơn 180 độ thì tổn thương sẽ gia tăng, cái này em biết, em cũng đã cố hết sức làm rồi.” Đường Nhu nói. “Vậy em có lợi dụng hết hiệu quả sát thương quần công này hay chưa?” Diệp Tu nói. Trong màn hình, con quỷ lùn bị Viên Vũ Côn ném đi đập ngã một đồng bọn khác của nó. “Tấn công được hết mức, nhất định phải suy xét đến hiệu quả có thể gây sát thương lên nhiều mục tiêu của từng kỹ năng.” Diệp Tu vừa giảng dạy vừa thực hành: “Tuy Long Nha và Liên Kích đều là kỹ năng công kích một mục tiêu, nhưng, nếu chúng ta bắt đầu bằng việc đâm xiên lên, công kích trên không là gây đánh bay, tạo ra sự va chạm, cũng có thể mang đến hiệu quả sát thương quần công.” “Lạc Hoa Chưởng là công kích đối mặt, nhưng phạm vi không lớn, chưởng tối đa được ba con quái đồng thời. Nhưng hiệu quả đánh bay lại khá mạnh, gia tăng lực đánh bay khi công kích trên không, lúc xảy ra va chạm, phải dùng hết khả năng khiến mục tiêu lơ lửng. Sử dụng công kích đâm xiên lên bình thường không thể đạt được hiệu quả một lần đâm cả ba con quái lên cùng lúc được, lúc này nhất định phải dùng thao tác đâm xiên lên bằng Thiên Kích, cái này em cũng xem qua trong hướng dẫn rồi nhỉ?” Diệp Tu vừa nói, trong màn hình Hàn Yên Nhu cũng tà tà bước lên trước, từ một góc chếch dùng Thiên Kích đâm lên, đồng thời cả ba con quỷ lùn đều bị đưa lơ lửng trên không, nhưng rõ ràng độ cao thấp khác nhau, lên xuống có trước có sau. Hàn Yên Nhu lúc này đã nhanh chóng xoay người, không để ba con quỷ lùn đang bay này kéo dài khoảng cách đã chưởng một phát Lạc Hoa Chưởng. Ba con quỷ lùn vừa hay vẫn nằm trong phạm vi của chưởng, sau khi cùng lúc bị quạt bay đi, lại hung hăng đụng ngã một đám quỷ lùn nữa. “Qua một loại công kích như thế, em biết máu hiện tại của những con quỷ lùn này còn bao nhiêu không?” Diệp Tu hỏi. “. . . . . .” “Lượng máu của quái cũng phải biết rõ. Khi máu của quái chỉ còn một ít, một cú va chạm đã có thể giải quyết được nó, sao còn cần lãng phí một kỹ năng hao tổn mana?”

“Tuy lực sát thương của kỹ năng rất mạnh, nhưng không thể sử dụng mà chẳng biết hạn chế. Lấy con quỷ này làm ví dụ, nếu trong tình huống 1 chọi 1, với sát thương hiện tại do kỹ năng gây ra của em, bất kể như thế nào cũng phải cần ít nhất ba chiêu công kích mới giải quyết được, thế thì, chúng ta ưu tiên xem xét nhóm kỹ năng. . . . . .” “Thiên Kích, Long Nha, tiếp đấy là công kích thường?” Đường Nhu nói. “Ừ, có vẻ em đã hiểu rõ rồi đấy, nhưng lựa chọn của em không phải lựa chọn chính xác nhất.” Diệp Tu nói. “Vì sao?” “Bởi vì em đã quên khi Long Nha công kích mục tiêu sẽ tự động tạo nên Huyễn Văn, xuất hiện Huyễn Văn sẽ hao tốn mana. Thế nên, biện pháp tốt nhất là. . . . . .” Tay Diệp Tu bấm xuống: “Công kích thường, sau đó dùng Liên Chớp đánh ra hiệu quả ẩn Xuất Huyết, cho nó dần bị mất máu mà chết.” “Nhưng Xuất Huyết của Liên Chớp cũng có tỉ lệ mà. . . . . .” Trong màn hình, quỷ lùn quả thực bị Hàn Yên Nhu dùng một chiêu Liên Chớp đánh ra Xuất Huyết, cuối cùng tự mình ngã xuống, nhưng tỷ lệ Xuất Huyết của Liên Chớp chỉ có 50%, Đường Nhu nhớ rõ trong hướng dẫn có ghi thế. “Hiện giờ thứ chúng ta đang theo đuổi chính là giới hạn cao nhất, không phải sự ổn định.” Diệp Tu nói. “À, em hiểu rồi.” Đường Nhu gật đầu.

Sau đấy Diệp Tu tiếp tục giảng giải một lèo, thương tổn của kỹ năng, tiêu hao lượng mana, máu của quái, thao tác tụ quái, cách vận dụng đặc điểm của kỹ năng, theo đuổi hiệu quả của việc công kích sau lưng, đánh bay, lơ lửng vân vân. Thứ được gọi thao tác liên tục đến cực hạn, căn bản chính là sự tính toán tỉ mỉ đến từng bước nhỏ nhặt. Bởi vì Diệp Tu phải chú ý giảng giải, không làm được hoàn mỹ trăm phần trăm, nhưng chỉ vậy thôi, Đường Nhu cũng nhìn rõ được lượng mana tiêu hao đã giảm bớt vượt trội, nhưng công kích đánh ra lại không hề thua kém bản thân cô cả đường đánh bậy dùng bạ kỹ năng.

Cuối cùng, Diệp Tu mất 1 giờ 12 phút 21 giây 32 solo qua bản cả Rừng Rậm Băng Sương, chênh lệch 20 phút chói lòe đến nỗi Đường Nhu chẳng mở được mắt, không chỉ thời gian, Diệp Tu xài thuốc và đồ ăn ít hơn cô rất nhiều, ngoại trừ trước khi đụng Trại Ân Băng Sương có dùng đồ ăn một lần, trên đường đi không hề ngừng nghỉ gì, đây còn chẳng phải cực hạn của người này. Bởi vì Diệp Tu luôn giảng cho cô suốt đường đi, có tạm dừng, có thực hành. Nếu thật sự để người này tập trung tinh lực solo cả bản một lần, Đường Nhu hoài nghi chẳng cần đến 1 tiếng đâu. “Xem hiểu hết không?” Sau khi rời khỏi phó bản, Diệp Tu quay đầu lại hỏi. “Vâng” Đường Nhu gật đầu. “Luyện đi chú ý quan sát tất cả mọi thứ anh vừa nhắc tới. Đấu pháp này hại não thật, nhưng nếu muốn khiêu chiến kỷ lục, đương nhiên cần lực tập trung và sự cố gắng trăm phần trăm.” Diệp Tu nói. “Rõ rồi.” Đường Nhu chờ Diệp Tu nhường chỗ lại ngồi trở về. “Một hồi em đánh hết hai lần còn lại thì dùng acc của anh đánh thêm ba lần.” Diệp Tu nói. “Anh không đánh phó bản là để trữ số lần cho em luyện tập?” Đường Nhu hỏi. “Ừ. Thương tổn và tiêu hao mana trong kỹ năng của acc anh và em không giống nhau lắm, đổi lượt sử dụng vừa hay giúp em làm quen với đấu pháp này nhanh hơn. Chờ em hình thành được ý thức rồi, lại chăm chú vào tài khoản nhân vật mà mình quen thuộc là được.” Diệp Tu nói. “Vậy mỗi lượt em lại đổi acc.” Đường Nhu nói. “Cũng được.” “Em bắt đầu đi ba lần acc của anh trước, hai lần của em nữa, vừa vặn năm lần.” Đường Nhu nói. “Được.” Diệp Tu đứng dậy nhường Quân Mạc Tiếu của mình cho Đường Nhu.

Đường Nhu ngồi vào, xem thương tổn của trang bị, xem kỹ năng, xem thuộc tính cá nhân. Việc này khiến Diệp Tu cực kì vui mừng, cô nàng này thật có tương lai a.

Vì thế hai người luân phiên sử dụng tài khoản của nhau, Diệp Tu luyện cấp, Đường Nhu luyện phó bản, Diệp Tu thường quay đầu chỉ dạy vài điều, Đường Nhu nắm vững thật sự rất nhanh. Cô nàng có thao tác, liền tương đương với việc có phần cứng làm cơ sở rồi, dưới tình huống này mà tân trang thêm phần mềm là chuyện khá dễ dàng. Dù có phần mềm, phần cứng theo không kịp, phần mềm sẽ chẳng thể nào vận hành được. Mà việc nâng cấp phần cứng lại yêu cầu độ khó hay sự phiền phức rất cao.

Nhìn đến Đường Nhu tiến bộ rất nhanh, Diệp Tu cảm thấy tay đấm này vẫn rất đáng tin cậy, không khiến hắn lo lắng như tên Bánh Bao Xâm Lấn nọ. Càng chết người là cấp bậc của Bánh Bao Xâm Lấn cao, không như Đường Nhu hiện tại mới 20, có rất nhiều thời gian lên cấp để luyện tập. “Chỉ hai người này, có lẽ không đủ a” Diệp Tu thở dài . Hiện tại hắn đã rõ đối thủ là ai, chức nghiệp gì, vậy càng nắm rõ bên ta cần lực lượng thế nào. Trang bị thật ra cũng không cần quá nắm chắc, 25 cấp thôi, lại là khu mới, trang bị không thể làm ra thứ gì quá mức được, chắc chắn cũng là vũ khí tím để đảm bảo khả năng công kích.

Lần xông pha bản một mình này của Đường Nhu cũng phải mất một tiếng, phá cả năm lần thì ở tiệm net đã sớm là trời sáng rồi. Em gái và nhân viên trực net ca sáng vừa đến đã thấy, trong tiệm net to lớn chẳng có người khách nào, chỉ có hai người kia ngồi ở quầy điên cuồng chơi trò chơi. “Đợi lát nữa a” Nhìn người thay ca đã đến, Đường Nhu vẫn không nhường chỗ, số lần phó bản quý giá hiện tại sao có thể nhường. “Tới tới, tới chỗ anh này” Diệp Tu lại nhường máy cho. “Em luyện đi, anh đi gọi điện thoại.” Diệp Tu nói với Đường Nhu. “Vâng.” Đường Nhu còn chẳng buồn ngẩng đầu quan tâm. “Alo?” Diệp Tu gọi điện thoại sang, tiếng nói đầu dây bên kia nghe thoáng chút mơ màng. “Còn chưa thức hả?” Diệp Tu hỏi. “A? ?” Tiếng nói kia chợt tỉnh táo hẳn, “Anh ở đâu?” Tô Mộc Tranh hỏi.

Đọc truyện chữ Full