TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 145: Chương 145: Cần chút can đảm

Kiều Nhất Phàm – Cao Anh Kiệt

Quỷ kiếm sĩ, một trong bốn chức nghiệp trong hệ Kiếm Sĩ, là kiếm sĩ có thể khống chế lực chiến đấu của quỷ thần. Căn cứ vào cách lựa chọn kỹ năng phối hợp khác nhau, quỷ kiếm sĩ chia làm hai đường chính.

Một là cường hóa những kỹ năng có tính công kích, bỏ hết quỷ trận, cuối cùng trở thành quỷ kiếm sĩ có lực sát thương lớn nhất, tên thường gọi là “trảm quỷ”.

Một đường khác, tập trung vào các loại quỷ trận, là quỷ kiếm sĩ phóng thích ra những kết giới mạnh mẽ để cường hóa chính mình và đồng đội xung quanh, được gọi là “trận quỷ”.

Chia ra hai đường, là bởi vì điểm kỹ năng có hạn. Bất kể thế nào, cũng không thể tăng max tất cả kỹ năng, tất phải đưa ra chọn lựa. Quỷ kiếm sĩ trông có vẻ hơi cực đoan, chọn lựa cuối cùng lại trở thành hai nhánh bất đồng. Đương nhiên cũng có người trung hòa nó, thêm điểm kỹ năng có thể vẹn cả đôi đường. Cộng điểm như thế rất thông dụng với đám người chơi, có điều trong giới chuyên nghiệp, đám tuyển thủ cần phải theo đuổi hiệu quả tối ưu nhất. Nghề như quỷ kiếm sĩ, không phải trảm quỷ thì chính là trận quỷ, hiếm có người bắt cá cả hai tay thế này.

Trong hai đường chính, trảm quỷ đơn giản hơn chút, công thủ vẹn toàn, có thể tự mình ngăn cản một phương, là một lựa chọn khá cân bằng; Mà trận quỷ lại có đặc điểm và khuyết điểm vô cùng rõ ràng. Tuy phần lớn những quỷ trận cao cấp có thể cường hóa năng lực chiến đấu của quỷ kiếm sĩ, thế nhưng, kết giới của quỷ trận lại rất hạn chế, đồng nghĩa với việc một trận quỷ mà ra khỏi kết giới thì chỉ còn là đống cặn bã.

Khuyết điểm này khi chiến đấu với NPC không quá rõ ràng, nhưng lên PVP lại lộ ra ngay. Đối thủ có thể không lựa chọn việc bước vào kết giới của bạn, chờ quỷ trận của bạn biến mất. Những nghề đánh từ xa còn có thể tấn công bạn ở phạm vi bên ngoài quỷ trận. Tại PK 1 VS 1, trận quỷ rõ ràng còn cần thêm nhiều kỹ xảo và ý thức chiến thuật hơn, rất nhiều người chơi bình thường thậm chí còn thờ phụng cách nói “Trận quỷ không thể solo”.

Phát triển đến bây giờ, trảm quỷ trở thành nhánh chính trong quỷ kiếm sĩ, đa số người chơi đều lựa chọn trảm quỷ. Mà vì nguyên nhân thao tác rườm rà lại còn phải chịu hạn chế của kết giới, trận quỷ chiếm tỷ lệ ít dần trong số người chơi. Nhưng trong một đoàn đội tinh anh thường giành một vị trí riêng cho trận quỷ, có điều hiệu quả quỷ trận của hai “trận quỷ” không thể cộng dồn lên nhau, vì vậy chỉ cần một hai người là đủ.

Ngay cả đội quán quân như Vi Thảo cũng có trận quỷ. Tài khoản quỷ kiếm sĩ Sử Quân Tử của Chu Diệp Bách chính là một trận quỷ, cũng từng lên thi đấu trong những trận đấu chính thức, cung cấp cho đội ngũ thêm vài lựa chọn và biến hóa về mặt chiến thuật. “Trận quỷ ư. . . . . .” Kiều Nhất Phàm lẩm bẩm, có lẽ đã lâu lắm rồi không ai dạy bảo cậu, bất chợt nghe thấy một câu hướng dẫn này, Kiều Nhất Phàm lập tức tiếp nhận nó theo bản năng, huống chi, người dạy bảo cậu chính là Diệp Thu, bách khoa toàn thư của Vinh Quang, ngay cả đội trưởng của bọn cậu như Vương Kiệt Hi cũng không có thâm niên sâu như người này. “Đúng, cách quan sát tình hình chung của em rất tốt, ý thức hợp tác rất mạnh, cực kỳ thích hợp với chức nghiệp như trận quỷ này.” Diệp Tu nói. “Nhưng. . . . . . Nhưng mà. . . . . .” Kiều Nhất Phàm “nhưng” liền hai tiếng cũng không thốt lên lời. Điều cậu muốn nói thật sự quá nhiều, nhất thời chẳng biết bắt đầu nói từ đâu.

Đổi chức nghiệp sao? Người vô hình như cậu nào có tư cách này, mà dẫu có đổi sang luyện “trận quỷ”, trong đội của họ đã có Chu Diệp Bách, làm gì còn nhân vật “trận quỷ” khác giao cho cậu.

Tạo con mới vì cậu ư? Thế thì càng không thể, tài khoản thích khách chuyên nghiệp của cậu hiện nay đã bị câu lạc bộ phớt lờ rồi, nói chi đến việc vì cậu mà tạo một trận quỷ.

Quan trọng hơn cả, hoàn cảnh của cậu tại câu lạc bộ bấy giờ càng ngày càng lúng túng, sau khi mùa giải này kết thúc, hợp đồng của cậu cũng sắp đến hạn. Với sự tồn tại có cũng như không của cậu ở câu lạc bộ hiện nay, ngay cả cậu cũng không tin tưởng câu lạc bộ sẽ ký tiếp hợp đồng với mình. Mà kể từ khi cậu bước vào giới chuyên nghiệp đến nay, vẫn chưa có tiếng tăm gì, điểm sáng duy nhất cũng chỉ là danh hiệu “thành viên của đội quán quân” này mà thôi. Dựa vào điểm ấy, có thể sẽ có một vài câu lạc bộ nhỏ có hứng thú với cậu. Nhưng vào thời điểm này lại đổi sang luyện một chức nghiệp mới, chỉ với chưa tới nửa năm, có thể khiến người ta xem trọng mình trong kỳ tập huấn thử ư?

Nếu đã không còn hợp đồng, đổi sang luyện một chức nghiệp khác thích hợp hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. “Ài. . . . . .” Đến sau cùng, Kiều Nhất Phàm chỉ buông tiếng thở dài. Cả hai lúc này mãi chưa ra tay, khán giả xem chiến đấu không nghe được giọng nói của hai người, cũng không biết đang làm gì, lại chẳng hề khách sáo gì với Kiều Nhất Phàm, nhất thời tất cả đều spam hối thúc.

Kiều Nhất Phàm không dám chậm trễ nữa, nhưng nhìn Quân Mạc Tiếu không hề có ý ra tay, rơi vào đường cùng đành phải mở lời trước: “Tiền bối, em bắt đầu đây.” Nói xong bắt đầu công kích.

Diệp Tu đối phó với Kiều Nhất Phàm dễ như chơi. Không bao lâu đã đánh bại cậu, quả nhiên nếu tính theo thời gian, Kiều Nhất Phàm thua nhanh nhất, như việc cậu thắng Đường Nhu chậm nhất vậy. “Dốc chút can đảm đi nào.” Khi Kiều Nhất Phàm rời khỏi sàn đấu, chợt nghe Diệp Tu nói với mình một câu như thế.

Can đảm ư?

Kiều Nhất Phàm yên lặng ngồi trước máy tính, nhìn vị đội viên tiếp theo xông lên chiến đấu với Quân Mạc Tiếu. Hai bên hết sức căng thẳng, không hề nói xã giao gì. Đội viên bên cạnh túm năm tụ ba, vừa xem chiến vừa thảo luận. Kiều Nhất Phàm nhìn bên cạnh mình, Cao Anh Kiệt không ở đấy. Nhìn sang bên kia, Cao Anh Kiệt đã bị đội trưởng kêu sang, dường như đang nói gì với cậu ấy. “Tốt thật. . . . . . thường xuyên được nhân vật cấp bậc đại thần như đội trưởng chỉ bảo á. . . . . .” Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ, bất chợt sống mũi cay cay. Cậu vào đội cùng lúc với Cao Anh Kiệt, tuổi tác xấp xỉ nhau, người nhận được sự che chở và quan tâm của tiền bối, kẻ chỉ có thể bưng bê rót nước phía sau. “Trận quỷ ư. . . . . .” Kiều Nhất Phàm không khỏi nhớ lại lời chỉ bảo của vị đại thần kia trong trò chơi, còn có câu cổ vũ trước khi mình rời đi.

Bản thân, có lẽ thật sự cần thêm chút can đảm.

Có điều. . . . . . thứ như lòng can đảm không phải bảo có là có ngay, Kiều Nhất Phàm nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy sợ sệt.

Cuối cùng cậu quyết định “Cứ thử một lần đi”. Không hoàn toàn buông bỏ thích khách trong tay, nhưng từ giờ thử tiếp xúc với trận quỷ, có lẽ quả thực không giống thế nữa?

Chỉ mới nghĩ thế, Kiều Nhất Phàm đã lập tức hưng phấn vô cùng. “Nhất Phàm cậu cười gì đấy?” Lúc này Cao Anh Kiệt về chỗ mình, vừa tới đã thấy bạn thân của mình đang cười ngây ngô, ánh mắt nôn nao, dường như không phải đang nhìn trận đấu. “À, không có gì đâu.” Kiều Nhất Phàm vội vã ngừng cười.

Đêm nay, chiến tích của chiến đội Vi Thảo vẫn như vậy, toàn bộ bại trận, chẳng qua giờ thì đội trưởng Vương Kiệt Hi của họ cũng không ra tay. Có điều có trận đấu ngang tay của cả hai ngày hôm qua, không ai hoài nghi đội trưởng là sợ thua hay gì, tóm lại đội trưởng của họ luôn có vài hành động ngoài dự tính của mọi người, tựa như lần tập huấn bất chợt kéo mọi người vào game luyện tập này. Với suy nghĩ của đội trưởng, đội viên của chiến đội Vi Thảo đã quen nghe lệnh, không phỏng đoán nữa. “Hôm nay thế nào?” Tiệm net Hưng Hân, kết thúc trận đại chiến xoay lượt, Diệp Tu đi an ủi Đường Nhu, hoàn cảnh của hai người trái ngược nhau, người toàn thắng, kẻ thua sạch, một cặp từ trái nghĩa. “Tốt hơn hôm qua.” Đường Nhu nói. “Khá lắm.” Diệp Tu khen ngợi một tý. “Có điều. . . . . . Hôm nay Liệt Hỏa Diễm Tẫn trong đội bọn họ chợt mời em tham gia tập huấn thử gì ấy.” Đường Nhu nói. “Thế à?” Diệp Tu cũng không bất ngờ lắm: “Ánh mắt của cậu ta không tệ, em quả thực có tiềm lực khai thác vô cùng, em đáp ứng chưa?” “Không có, em chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm tuyển thủ chuyên nghiệp.” Đường Nhu nói. “Đừng nói với chị chủ đó, chị ấy sẽ bóp chết suy nghĩ này của em.” Diệp Tu nói.

Đường Nhu ngẫm nghĩ, nghiêm túc gật đầu: “Anh nói đúng đấy.” “Ha ha, tối nay tiếp tục phó bản chứ?” “Đương nhiên.” “12 giờ gặp.” “Vâng.” Hai người nói xong, mỗi người lại vào vị trí của riêng mình. Diệp Tu chuẩn bị ra quầy thay ca , Đường Nhu tiếp tục quay về chỗ chơi tiếp.

Qua 11 giờ, tiệm net lập tức chuyển cảnh. Giờ cao điểm buổi tối đã qua, tiếp đấy yên tĩnh hơn rất nhiều. “Giải đấu chuyên nghiệp, thật sự rất thú vị ư?” Khi Diệp Tu ngồi vào quầy đăng nhập Quân Mạc Tiếu, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn do Hàn Yên Nhu gửi sang. “Vinh Quang thú vị không?” Diệp Tu trả lời. “Khá thú vị.” Đường Nhu nói. “Giải đấu chuyên nghiệp cũng thế đấy.” Diệp Tu nói. “À…. . . . . .” “Có điều, tính cách của em quả thực rất hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp, chẳng phải em thích thách thức ư?” Diệp Tu nói. “Vậy còn anh? Vì sao anh không đi đấu vòng tròn chuyên nghiệp?” Đường Nhu hỏi. “Anh đấu rồi, giờ mệt mỏi nên đang nghỉ ngơi.” Diệp Tu nói. “Nói xạo.” Đường Nhu không ngốc, có ai “nghỉ ngơi” lại chạy đến tiệm net làm người trông net suốt đêm chứ. “Tóm lại anh vẫn sẽ trở về.” Diệp Tu nói. “Khi nào?” Đường Nhu hỏi. “Khó nói lắm . . . . . .” Diệp Tu đáp.

Đường Nhu không nói gì nữa, hai người yên lặng chơi game, 12 giờ số lần phó bản lại đổi mới, tổ đội đánh bản, toàn bộ như trước.

Ngày tiếp theo vẫn y như vậy, chẳng qua chiến đội Vi Thảo lại thua thảm hại hơn trong tay Diệp Tu. Bọn họ không thể tiến bộ thần tốc chỉ trong hai ba ngày, nhưng sau khi Diệp Tu hời được vật liệu trong hai ngày, Ô Thiên Cơ lại nâng cao toàn diện, triệt để đạt đến cấp 25. Đây rõ ràng còn hiệu suất hơn cả phá kỷ lục phó bản, càng tốt đẹp làm sao khi ấy lại là thao tác tuần hoàn, kỷ lục phó bản đánh một lần liền không có lần thứ hai .

Xa Tiền Tử đang bận trước bận sau thu thập vật liệu trong danh sách, kết quả bên kia lạ gửi đến một danh sách mới. Xa Tiền Tử nhận được xong vừa nhìn thử đã hộc máu. Vật liệu lúc này chủ yếu từ cấp 30 đến 35. Hiện nay đội tinh anh của ba công hội lớn đều bước vào đầu 30, vừa mới bắt đầu khiêu chiến phó bản và khu luyện cấp của giai đoạn này, đào đâu ra nhiều vật liệu thế hả?

Cứ tiếp tục tiêu xài như thế, đừng bảo Trung Thảo Đường, có gom tất cả công hội của khu 10 đến cũng chưa chắc kiếm đủ. Đa số người chơi đang bước vào giai đoạn cấp 25. Những nhân vật cấp 28 như Quân Mạc Tiếu cũng chỉ kém hơn những tài khoản tinh anh cày cấp giật bảng của công hội lớn một chút mà thôi, so với người chơi bình thường, những kẻ ngoại trừ ăn ngủ thì ru rú chơi game như Diệp Tu và Đường Nhu sao có thể thua kém chứ, họ đã trở thành những kẻ “1 người 1 acc” điên cuồng nhất rồi.

Không có vật liệu, Vương Kiệt Hi cũng không cuống lên. Họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, thắng thua là chuyện thường tình, thua rồi không thể chỉ đâm đầu đánh mãi, phải dựa vào kỹ thuật mà phân tích nguyên nhân.

Vì thế những ngày không có hàng để thua tiếp ấy, buổi tập huấn mỗi tối của chiến đội Vi Thảo trở thành quây quần bên nhau phân tích những video thu lại từ những trận đấu mấy ngày nay.

Diệp Tu đương nhiên không hề để ý những chuyện này, không ai tìm đến thì lại tiếp tục việc luyện cấp của mình, qua vài ngày, cấp bậc của bọn họ rốt cuộc bước vào giai đoạn 30. Trong lúc này, lượt đấu vòng tròn thứ 22 của Vinh Quang lại đúng hạn cử hành, chiến đội Gia Thế rốt cuộc chào đón được một trận đấu xoay người mà mình mong đợi đã lâu, lấy số điểm 9 -1 xinh đẹp hoàn thành lượt đấu vòng tròn này.

So ra, lượt đấu vòng tròn của chiến đội Vi Thảo lại xảy ra một chuyện ít ai ngờ đến, đối mặt với một đội ngũ bậc trung trong Liên minh, kết quả chỉ chiếm được 3 điểm.

Đọc truyện chữ Full