TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 206: Chương 206: Một nghề đầy khí phách

Tim Cô Ẩm tan nát rồi . . . . .

Xét theo số lượng thì bọn họ chiếm lợi thế, nhưng chất lượng thì khác đấy ạ, năm người Luân Hồi lại rất vất vả mới đối phó được hai người Quân Mạc Tiếu và Lưu Mộc, còn gắng trụ vững là vì trông cậy vào các công hội khác mau vây giáp công. Kết quả thì sao, các công hội khác cũng bị tập kích, đội của Quân Mạc Tiếu đều chạy tới hết cả rồi.

Cô Ẩm không nói rõ được những người ấy mạnh cỡ nào, nhưng chắc không kém mấy với kiếm khách cấp 27 Lưu Mộc nhỉ?

Trên màn hình vì Lưu Mộc không ngừng di chuyển nên khắp nơi phủ đầy bong bóng thoại, tim của Cô Ẩm giờ cũng lạnh đi một nửa.

Đường Nhu lên sàn bằng cách thao tác Hàn Yên Nhu đánh ra Lạc Hoa Chưởng thổi bay ba người ra xa, trông càng gây chấn động.

Đường Nhu tới dũng mãnh, thoát thân cũng dũng mãnh.

Những người khác đều phải né tránh, mà cô nàng rõ ràng một đường đánh giết từ Thành Không Tích ra.

Đi dạo trong thành để phục hồi trạng thái lâm nguy, Đường Nhu ở nơi hẻo lánh đã chú ý đến việc luôn có người xuất hiện quanh mình, không còn gì để nghi ngờ, chắc chắn đó là người của những công hội lớn muốn theo dõi cô, lại không chỉ có một.

Nhưng Đường Nhu cũng chả thèm quan tâm, mua thuốc thang đầy đủ xong lập tức lao ra khỏi cửa thành Không Tích.

Bên ngoài thành có không ít người chơi của các công hội đang lởn vởn xung quanh, họ không chờ đợi riêng gì Đường Nhu, cả đám còn chuẩn bị nghênh đón bất kỳ ai bị giết về chủ thành bất cứ lúc nào.

Hàn Yên Nhu chết quay về chủ thành, ai nấy đều biết, nhưng Hàn Yên Nhu bất ngờ xông thẳng ra, không ai ngờ đến.

Trong mắt bọn họ đây chính là một hành động ngốc nghếch.

Kết quả một cô em gái như Đường Nhu lại cố tình lại làm vậy.

Trước khi đi cô đã nhắn tin cho Diệp Tu, Diệp Tu cũng không ngăn cản, hắn để cho Đường Nhu cứ thế thử một lần, cùng lắm thì thất bại lại rớt 10% kinh nghiệm thôi, trong mắt Diệp Tu cũng chả có gì lớn lao. Hắn đồng ý Đường Nhu làm vậy, đương nhiên cũng có nguyên nhân, bởi vì nghề của Hàn Yên Nhu là pháp sư chiến đấu.

Tuy rằng Diệp Tu được xưng là bách khoa toàn thư của Vinh Quang, tinh thông toàn bộ các chức nghiệp, nhưng pháp sư chiến đâu chắc chắn vẫn là nghề mạnh nhất trong 24 nghề của hắn.

Các loại Huyễn Văn cường hóa thuộc tính.

Độ dài vũ khí và phạm vi tấn công.

Thao tác hợp lí có thể đánh bay đối thủ thật mạnh. . . . . . .

Đủ loại ưu điểm của pháp sư chiến đấu, Diệp Tu lại chả quá rõ à .

Nếu Đường Nhu không phải nghề này, Diệp Tu sẽ giúp cô nghĩ một phương pháp thích hợp hơn. Nhưng làm pháp sư chiến đấu, phương pháp thích hợp nhất chính là xông đến. Pháp sư chiến đấu, nên có sự dũng mãnh bá đạo ấy. Để chơi hợp một nhân vật, có khi không đơn giản chỉ dựa vào thao tác và ý thức, mà càng cần hơn nữa một loại khí chất.

Ý chí đầy bốc đồng này của Đường Nhu, Diệp Tu thấy cực kỳ phù hợp với pháp sư chiến đấu. Nếu không trước lúc cô chọn nghề thì Diệp Tu đã đề cử nghề hợp lý hơn, giống như gợi ý Kiều Nhất Phàm dùng trận quỷ vậy.

Cho nên bây giờ, Diệp Tu tuyệt đối sẽ không ngăn cản Đường Nhu làm loại hành động trông khá ngu ngốc trong mắt người khác này. Dù thật sự cứ thế mà chết, Diệp Tu vẫn thấy đáng thử một lần, đây là lĩnh hội sự tinh túy và bồi dưỡng nên khí chất của nghề.

Cuối cùng Đường Nhu xuất hiện ở đây, vậy chắc rằng cô nhóc đã làm được toàn bộ. Với việc này, Diệp Tu cũng thấy sục sôi cả lên.

Hắn có thể tưởng tượng được những người thủ ở cửa thành đã nghẹn họng trân trối đến nhường nào khi cô nhóc đơn thương độc mã xông từ thành Không Tích ra đến tận đây.

Bọn họ đương nhiên thi nhau hội đồng Hàn Yên Nhu, muốn thoát khỏi vòng vây của họ sẽ rất khó khăn. Nhưng càng là chuyện khó, Đường Nhu lại càng hăng say lao vào.

Với cô, cuộc phá vây ngoài thành này là một lần trình độ được phát huy vượt trội. Lấy phá vây là mục đích, cô chú ý tới từng chi tiết, tuy không hoàn toàn đánh chết mỗi một đối thủ gặp phải, nhưng khí phách của pháp sư chiến đấu đã hoàn toàn thể hiện trên tay cô.

Khi mà cô nhóc hung hăng chọc thủng tuyến vây công của đối thủ, những người chơi bị phá vây chỉ có thể dùng một từ để hình dung cảm thụ trong lòng mình lúc này: Loạn.

Đúng vậy.

Họ không hy sinh bất kỳ ai, thậm chí số người không hề giảm, nhưng trong lòng mỗi người đều thấy loạn.

Cả đám vốn không phải chuẩn bị để chỉ chặn một người hay một đối thủ, họ thậm chí còn chờ để chặn và chỉnh chết mỗi người sống lại trong thành của đội Quân Mạc Tiếu. Nhưng kết quả thì sao, chỉ mình Hàn Yên Nhu, dùng một phương thức cao quý là chạy ra đánh thẳng. Ý nghĩa tồn tại của họ đã bị xóa sạch.

Họ thậm chí không biết mình nên đuổi theo hay không.

Vì đấy là một mệnh đề mà họ chưa từng nghĩ đến, trong ý thức của họ không thể có người nào xông ra được khỏi vòng vây ấy, nhiều lắm cũng chỉ là lui về khu an toàn của chủ thành thôi, họ vẫn cho rằng như thế .

Cho nên việc Hàn Yên Nhu giết thẳng ra phá vỡ vòng vây khiến tất cả đều ngây dại.

Bọn họ muốn đuổi, nhưng nếu đều đuổi theo, trong chủ thành có người chết đi sống lại rồi lao ra thì phải làm sao đây?

Do dự, xin chỉ thị, sau đó mọi người phát hiện không còn cần thiết nữa.

Ngay cả tàn ảnh của Hàn Yên Nhu cũng không thấy nữa.

Đoàn thể không có người chỉ huy thống nhất, ai đánh phần người đấy, dù đã chuẩn bị đầy đủ quân thủ hộ ngoài thành, cũng tồn tại lắm vấn đề. Thế nên tình huống ấy xảy ra hết lần này đến lần khác.

Trong Rừng Không Tri, Cô Ẩm cũng ngầm được xem đã từng chỉ huy một lần. Dưới sự trù tính rõ ràng như thế, tác dụng của 20 người nên được phát huy trọn vẹn, gã vốn có thể hạn chế Quân Mạc Tiếu và Lưu Mộc một lần. Chỉ tiếc, những người khác trong tiểu đội của Quân Mạc Tiếu thình lình đuổi tới hoàn toàn phá hủy kế hoạch của gã. “Ha ha, đến đây đều đến đây cả đi, có người mới à? Triệu hồi sư hả? Móa, anh tìm đâu tên triệu hồi sư dởm này, lung tung dữ vậy bây? Ế, tên đó nhảy trúng cây kìa thấy không thấy không ? Triệu hồi sư của anh đụng trúng cây kìa , biết chơi không đấy?” Hoàng Thiếu Thiên vừa chém người vừa lải nhải. Cùng Quân Mạc Tiếu đối mặt với năm đối thủ, thế mà hắn ta còn rảnh rỗi chuyển góc nhìn chú ý những người khác. “Lão đại” Bánh Bao Xâm Lấn bên này một gạch đánh ngất đối thủ rồi cùng Diệp Tu báo danh. Khi Diệp Tu xoay qua nhìn cậu, triệu hồi sư quá lộn xộn cũng khiến hắn thấy ghét bỏ, nhưng, nhìn đến ID treo trên đỉnh đầu người ta lại kinh ngạc không thôi.

Muội Quang? Khéo thật đấy nhỉ. “Lão đại đây là cậu bạn em quen được dưới đáy giếng.” Bánh Bao Xâm Lấn giới thiệu Muội Quang cho Diệp Tu. “Chào cậu.” Diệp Tu chào hỏi với Muội Quang.

Muội Quang lại như không nghe thấy, nhân vật run rẩy ở kia, Diệp Tu vừa nhìn đã biết ngay người này đang luống cuống thao tác. Nhìn mấy em thú cưng ngập ngừng hành động của cậu ta, Diệp Tu rơi đầy mồ hôi. Hắn dám chắc, đây hẳn là một người mới ngay cả phím tắt cũng không nhớ nổi, lúc thao tác kỹ năng e rằng vẫn phải cúi đầu ngó phím xác nhận chữ, còn thường hay thao tác thất bại, dẫn đến nhân vật run run tựa như động kinh lại chẳng hề có kỹ năng nào bay ra. “A đù, đánh lén” Bánh Bao Xâm Lấn đang nói chuyện với Diệp Tu, ai ngờ sau lưng bị người bắn lén. Vừa vội nhảy sang bắt người, vừa trách Muội Quang: “Ông làm gì thế hả, ông cứ thế này sao tui có thể yên lòng để ông bảo vệ sau lưng mình?” Muội Quang nào để ý Bánh Bao Xâm Lấn, giờ cậu khống chế được đám thú của mình không đụng phải cây cũng khó khăn lắm rồi. Diệp Tu ở khu 10 lâu thế, người có thao tác dở ẹt như vậy chỉ mới thấy được hai người, một là cô nàng người mới Trầm Ngọc, một là triệu hồi sư Muội Quang này. Ngẫm lại bài hướng dẫn ngu ngốc tỉ mỉ của cậu ta, Diệp Tu xác định 100%: tên nhóc này chắc chắn chỉ đọc hướng dẫn và xem video rồi viết nên hướng dẫn kia. Với trình độ của cậu ta, đánh bản mà không có đại thần như mình trấn thủ, đảm bảo là sát thủ của đội, đánh nhiêu lần diệt đoàn bấy nhiêu. Cũng mệt thay tên nhóc dám viết bài hướng dẫn tỉ mỉ kia, bản thân cậu ta có thể làm được mấy thứ mình ba hoa ư? “Ai nha, lâu quá không gặp em gái Hàn Yên Nhu vẫn lợi hại như trước, một đánh ba mà vẫn uy phong hai đứa anh lại không bỏ đám này được, mãi không giết được cả năm, em lại góp chút sức nào a đù, sao ông anh chạy rồi? Đù má, tên vô liêm sỉ, trọng sắc khinh bạn.” Hoàng Thiếu Thiên lại bắt đầu bắn liên thanh, ai ngờ Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đột nhiên Phi Súng bay ngược ra, lại lao đến sau lưng Phong Sơ Yên Mộc rồi dùng Đạp Bắn giẫm ngã một tên đang vòng phía sau cô nàng.

Bấy giờ, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh xoay nửa người, một Pháo Chống Tăng bắn về phía đối tượng vốn do Quân Mạc Tiếu tấn công. Hai người thoáng chốc trao đổi mục tiêu công kích, nhưng lại không hề thấy thế công bị gián đoạn. “Đánh văng chúng qua đây hết.” Diệp Tu đứng giữa hô hào. “Ôi mẹ nó, ác quá đi một người cũng không tha sao? Có điều rất hợp ý tui.” Hoàng Thiếu Thiên vừa hét vừa phi thân lên ra Ngân Quang Lạc Nhẫn. Hắn thao tác chiêu này rất nhanh, người chơi bình thường nọ hầu như không cảm nhận được hắn đã nhảy lên, cứ như đứng tại chỗ phóng chiêu, quả thực giống y BUG không nên xuất hiện vậy.

Năm người không kịp né tránh nên bị đánh ngã hết, có kẻ Chịu Thân thành công có kẻ Chịu Thân thất bại. Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên đã sớm nhảy lên trước xuất hiện sau lưng chúng, đại kiếm ra chiêu Rút Đao Trảm. Ba tên Chịu Thân thành công thế mà xui xẻo, vừa lăn lên khỏi mặt đất đã bị kiếm này chém trúng, bay tới tấp vào giữa vòng vây. “Ba em đến nè, nhận hàng, còn hai em sẽ đưa đến ngay.” Miệng pháo của tên này mãi không chịu ngừng, giờ thấy nhiều người nên càng thêm hưng phấn.

Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm cũng nghe theo chỉ dẫn của Diệp Tu, mỗi người đuổi bắt đối thủ rồi đánh văng vào giữa vòng vây. 18 người của công hội lớn vốn đã vây thành một vòng, sau khi đám người Tô Mộc Tranh đến thì vòng không ra vòng, sơ hở nơi nơi. Bấy giờ không hề có chút phối hợp, mạnh ai nấy chiến. Có chút người đã nhận ra dù có nhiều người cũng chắc chắn không địch nổi, dần dà nản lòng. Diệp Tu chú ý điều ấy từ lâu, nên giờ mới kêu gọi mọi người.

Năm đối thủ phía hắn để hết lại cho Hoàng Thiếu Thiên, sau khi Quân Mạc Tiếu bay vào giữa giúp Tô Mộc Tranh ngăn cản sau lưng, lại lập tức đến chỗ Bánh Bao Xâm Lấn viện trợ. “Này, thu hết thú cưng của cậu vào đi.” Quân Mạc Tiếu lao đến bên này xong, điều đầu tiên là nói với Muội Quang một câu.

Đọc truyện chữ Full