Hệ thống thông báo: Người chơi Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn đã tiêu diệt Người Đá Lang Thang Alpen.
Thế giới thét lên: Đậu móa!
Tất cả đại công hội thét lên: Đậu móa!
Dù không phải giết lần đầu tiên, nhưng bản thân BOSS hoang dã đã đủ giá trị, tuy không danh giá bằng giật tem, nhưng cũng không thể ngăn mọi người đem lòng GATO.
Kênh thế giới ồ lên kinh ngạc, cũng không ít người chơi phong độ gửi tin, đánh chữ hoặc emo để thể hiện sự “chúc mừng” của mình.
Tưởng Du ở tít tận bên thành Không Tích, thấy được thông báo của hệ thống với tin tức trên kênh thế giới, có xúc động muốn hộc máu, ngẫm nghĩ. . . . lại sâu sắc hiểu thêm về Quân Mạc Tiếu.
Công khai tọa độ BOSS, làm cả thế giới chú ý, khiến bọn Tưởng Du lùa quái theo hướng Quân Mạc Tiếu muốn. Sau đó các người chơi khác tìm không thấy BOSS, bắt đầu quay sang ý kiến ý cò với Quân Mạc Tiếu. Hơn một tiếng đồng hồ sau, những người hụt BOSS bắt đầu lên kênh thế giới gọi hồn đồng chí Quân Mạc Tiếu. Nếu hắn nói là đùa vui, kéo theo nhiều người như thế, tất nhiên chẳng ai cười cho nổi, danh dự lúc đó đã bắt đầu lung lay muốn rụng.
Nhưng một thông báo này của hệ thống vừa phát, lại giúp Quân Mạc Tiếu gột hết tất cả vết nhơ.
Thấy chưa! BOSS của người ta là thật, Quân Mạc Tiếu phát hiện, sau đó giết luôn. Tất cả là do mấy người tìm không được.
Mọi sự xôn xao nghi ngờ bỗng chốc lắng xuống.
Dù cũng không ít người nghĩ rằng Quân Mạc Tiếu rao tọa độ giả chơi điệu hổ ly sơn, nhưng những người theo thuyết âm mưu này không nhiều lắm.
Tìm được BOSS trong lúc không ai biết, còn cố tình gửi tin hô hào gọi đội? Dù đưa tọa độ ngược với tọa độ thật của BOSS, nhưng đông đảo người chơi đổ hết vào cùng map, xác suất bị bắt gặp là rất cao, việc này rất dễ hiểu a? Người có chút suy nghĩ lập tức nhận ra, phủ nhận khả năng này.
Tưởng Du, Dạ Độ Hàn Đàm. . . chỉ mỗi mấy người họ biết nguyên nhân thật sự, lại có nỗi khổ không thốt nên lời. Bây giờ BOSS chết thật, hơn nữa còn do chúng mình vất vả lao động hơn một tiếng đồng hồ rồi sau đó bị người ta cướp trắng, lật bàn cũng không đủ để thể hiện nỗi bi phẫn trong lòng Tưởng Du. “Nhất định phải bắt được thằng Quân Mạc Tiếu!” Tưởng Du dùng sức gõ mạnh lên bàn phím, ra lệnh cho Dạ Độ Hàn Đàm.
Dạ Độ Hàn Đàm không phải người bị cướp BOSS, tuy có chút thất vọng nhưng cũng không tới mức căm phẫn như Tưởng Du. Giống như trong một trận đấu quyết phân thắng bại, bị đối thủ hoa lệ lật ngược tình thế vào phút cuối cùng , cảm giác của cả hai hơn kém nhau như người xem và tuyển thủ trong trận vậy đấy. “Nhất định!” Bề ngoài Dạ Độ Hàn Đàm vẫn thể hiện quyết tâm mạnh mẽ.
Tin BOSS bị tiêu diệt vừa thả ra, bảy công hội lớn cũng nhanh chóng đoàn kết lại.
Không còn rào cản cướp BOSS, Quân Mạc Tiếu lại vinh dự trở thành BOSS trong mắt đại chúng, được mọi người tụ họp đoàn kết cùng nhau tiêu diệt. “Phong Sơ Yên Mộc với Một Tấc Tro đâu rồi?” “Chết?” “Logout. . .” “Đệch. . .” Tất cả công hội lớn đều chú ý Quân Mạc Tiếu, chỉ nhìn chăm chăm vào hắn, lại lơ là mấy thành viên khác trong đội. Lúc này nhìn thấy trong thông báo chỉ có ba người, hai người khác không thấy, có thể do đã chết hoặc đã rời đội. Đang muốn cho mấy người bên thành Không Tích chú ý xung quanh, ai ngờ vừa tìm kiếm xong thấy hai người đều không online mới giật mình phát hiện.
Nhưng chỉ cần Quân Mạc Tiếu còn onl là đủ trút giận rồi. Bảy vị lãnh đạo công hội tập hợp quân đang canh cửa phó bản cùng với tổ đoàn trăm người từ khắp nơi vây chặn, khóa cứng vị trí hiện tại của Quân Mạc Tiếu, tránh để tên này luồn lách trốn khỏi mê cung.
Càng lúc càng gần, từ bốn phương tám hướng, bịt kín mọi nẻo ngõ, lúc này trừ khi Quân Mạc Tiếu bay lên trời, bay khỏi Khe Núi Nhất Tuyến, nếu không. . . “Mịe kiếp!” Dạ Độ Hàn Đàm bỗng dưng kêu to. “Sao vậy?” Sáu hội trưởng khác vội hỏi. “Quân Mạc Tiếu logout. . .” Dạ Độ Hàn Đàm đau khổ! Gã vừa nhìn thoáng qua danh sách bạn bè, kết quả tên Quân Mạc Tiếu đã xám xịt. Vội thử tìm kiếm, quả nhiên đã thoát game, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn. . . đồng loạt thoát game. “Quả nhiên!” Người chơi của bảy công hội lớn sau khi biết tin cũng hóa điên tập thể.
Cực khổ nguyên đêm, nhưng đổi được cái gì? Bọn họ đuổi đám Quân Mạc Tiếu chạy khắp thế giới, lúc nhúc chạy theo đuôi người ta.
Còn đám người Quân Mạc Tiếu?
Diệt gọn một đoàn 32 người.
Quét phó bản hai lần.
Quét luôn 5 đội tinh anh của các công hội.
Tiêu diệt BOSS hoang dã Người Đá Lang Thang Alpen.
Tất cả mọi người cào tường, người của Mưu Đồ Bá Đạo còn vừa cào tường vừa phun máu, đỏ cả một góc tường. Đoàn diệt 32 người, có bọn họ; 5 đội tinh anh chết, bọn họ chiếm 2; tiêu diệt Người Đá Lang Thang Alpen là cướp được trong tay bọn họ, trong lúc cướp lại sẵn tay diệt luôn cả đội tinh anh thêm một lần. Tóm lại, đội tinh anh của Mưu Đồ Bá Đạo bị người ta rape tròn ba lần.
Nhưng bây giờ, người đã out mất, tìm ai tính sổ? Trong game còn chiêu nào vô địch bằng logout? Thế giới thật với ảo cách nhau một đường net, đăng xuất phát là rũ sạch ân oán.
Có người đề nghị cho người ở chỗ Quân Mạc Tiếu thoát game canh 24/7, kết quả bị người khác phũ một câu: “Quân Mạc Tiếu out chỗ nào?” Đúng vậy! Out ở chỗ nào?
Bảy công hội lớn chưa bao vây xong, vẫn đang tập hợp người chia nhau phong tỏa khu vực tọa độ chỗ BOSS bị tiêu diệt do Mưu Đồ Bá Đạo cung cấp. Còn Quân Mạc Tiếu lẩn tới chỗ nào thì nào ai có biết nào ai có hay? Bọn đấy biết mình đã bị khui, làm sao ngu đần đứng nguyên chỗ cũ cho mà túm?
Hiện tại khu vực mà người của bảy công hội lớn đang vây tọa độ ngang dọc cũng đến mấy trăm. Không biết thời gian cụ thể Quân Mạc Tiếu thoát game, cũng chẳng hay phạm vi hoạt động lúc trước của người ta trong map. Mà mê cung Khe Núi Nhất Tuyến quanh co uốn khúc, phạm vi bao la bát ngát, muốn canh suốt 24 giờ cũng không đủ nhân lực.
Bảy công hội lớn, người giữ ngõ vào khe núi, kẻ canh cửa vào phó bản, trên dưới hai trăm thằng, chết đứng tập thể. . . .
Tiệm net Hưng Hân.
Đường Nhu cầm ly trà đứng dậy rời khỏi máy tính, ra trước quầy nhìn thấy Diệp Tu thong dong hút thuốc, tâm trạng có vẻ không tồi.
Tâm trạng Diệp Tu tất nhiên không tồi, sau khi Người Đá Lang Thang Alpen chết rớt tinh thạch Hổ Phách, đúng là thứ hắn đang cần. Không ngờ chỉ mới giết có một lần đã lấy được. Diệp Tu đoán ở khu 10 hiện tại nhắm chừng chỉ một viên này, dù cả năm nữa cũng không rớt được thêm bao nhiêu. Vật liệu trên người BOSS hoang dã ấy, trước nay đều quý giá và hiếm có như vậy.
Mỗi cái này thôi cũng đủ để Diệp Tu thỏa mãn. Ngoài ra BOSS còn rớt thêm một vũ khí tím, hai trang bị màu lam, thêm hai cái Hơi Thở Nham Thạch.
Vũ khí tím là một thanh kiếm hai lưỡi cấp 30, dùng cho nghề nghiệp hệ Ám Dạ, bốn nghề thích khách, ninja, đạo tặc, thuật sĩ, trong tiểu đội của Diệp Tu không có ai, kiếm cũng không có chỗ dùng, đành đem ra chợ bán lấy tiền.
Hai trang bị lam cũng yêu cầu nghề nghiệp, đám người Diệp Tu đã đầy đủ trang bị cũng không có nhu cầu xài.
Còn hai cái Hơi Thở Nham Thạch, đây là vật liệu cần dùng để chế tạo vật trang sức. Dù tỉ lệ rơi cao hơn tinh thạch Hổ Phách nhiều, nhưng cũng đánh mỗi BOSS này mới rớt, tất nhiên số lượng có hạn. Diệp Tu thăng cấp Ô Thiên Cơ không cần thứ này, nhưng vật liệu hiếm mà, tất nhiên thu được cứ thu, phòng khi cần dùng. “Vật liệu nhặt được rất có ích ha?” Sau khi Đường Nhu đến, hỏi. “Ừ, tinh thạch Hổ Phách anh cần dùng! Cái Hơi Thở Nham Thạch tạm giữ đã, nếu không xài cũng có thể đem đi bán lấy tiền hay đổi trang bị.” Diệp Tu nói. “Ồ.” “Hôm nay còn khá sớm! Có thể ngủ sớm chút, còn chưa tới sáu giờ.” Diệp Tu ngậm điếu thuốc đứng lên uốn lưng nói. “Đó là em, anh còn phải ngồi tới bảy giờ á.” Đường Nhu gõ gõ mặt bàn. “Í, quên mất. . .” Diệp Tu vội ngồi trở lại. Thật là tự nhiên như ruồi, coi mình như tới chơi game, quên mất chuyện thật ra là do trực ca thuận tiện chơi ké. “Em lên trước.” “Ừ.” Đường Nhu nói chuyện xong, bưng ly trà lên lầu. Đến trước cửa phòng, nhìn thấy cửa chỉ khép hờ, bên trong hắt ra ánh sáng mờ mờ. “Quả Quả thức sớm vậy?” Đường Nhu ngạc nhiên đẩy cửa, kết quả nhìn thấy TV vẫn còn mở, chưa tới sáu giờ sáng, không biết đang chiếu chương trình nào, khiến cho trong phòng chớp sáng chớp tối. Lại nhìn thấy Trần Quả co người ngủ trên sofa, cuộn tròn như rất lạnh.
Đường Nhu gượng cười, đến vỗ vỗ Trần Quả. “Quả Quả, vào phòng ngủ đi!” “Ừa ừa? Trời sáng rồi sao?” Trần Quả nghe tiếng Đường Nhu, bật dậy dáo dác nhìn xung quanh, trong phòng ngoài ánh sáng của TV, vẫn tối đen như mực. Trần Quả mơ hồ nhìn đồng hồ: “Chưa tới sáu giờ mà?” “À. . .” Hôm nay out game sớm hơn bình thường, nguyên do thì dài dòng, Đường Nhu đột nhiên không biết giải thích thế nào. “Hôm nay em xong sớm vậy? Ăn sáng chưa?” Trần Quả hỏi. “Chưa.” “Ăn gì rồi hãy ngủ, để chị xem trong tủ lạnh có gì không.” Trần Quả bò dậy từ sofa, buồng trong tiệm net không có bếp riêng, bình thường cũng không nấu nướng gì. Nhưng đồ ăn uống linh tinh trữ tủ lạnh lại khá nhiều. “Không cần, chị đi ngủ đi!” Đường Nhu nói. “Ừm . . Nhưng chị đói.” Trần Quả nói, tiếp tục mò tủ lạnh tìm đồ ăn.
Trần Quả tiện tay lấy mấy món, sữa, bánh mì lát, mứt trái cây, Đường Nhu cũng tới giúp đỡ.
Làm xong hai lát bánh mì phết mứt trái cây, mỗi người một lát, Trần Quả vừa gặm vừa hỏi: “Tối chơi thế nào?” “À, rất náo nhiệt!” Đường Nhu vừa ăn vừa kể lại cho Trần Quả nghe.
Trần Quả chỉ im lặng, thỉnh thoảng cười, kinh ngạc rồi thán phục. “Mau lên cấp đi, chị ở Thần Chi Lĩnh Vực chờ mấy đứa. . . giờ ngủ đây.” Trần Quả nghe xong ăn xong, trực tiếp về phòng.
Đường Nhu chợt giật mình, cô đột nhiên nghĩ, Trần Quả trước kia từng kéo cô chơi Vinh Quang chung, nhưng cô một hai không đồng ý, hai người cũng không xung đột gì nhau. Trần Quả vẫn tìm cô cùng xem thi đấu, nói chuyện về Vinh Quang với cô. Nhưng mỗi tối, cô xem TV trong phòng hay làm chuyện gì, Trần Quả vẫn dành nhiều thời gian ở cùng cô.
Nhưng hiện tại, bao nhiêu đêm Trần Quả một mình cô độc ngủ trên sofa, lạnh đến không chịu nổi, sau đó tắt TV tự mò về phòng mình?
Trần Quả chơi game, chưa từng bỏ quên Đường Nhu. Nhưng bản thân cô lại. . .