TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 286: Chương 286: Hại người chẳng lợi mình

0 giờ sáng, bình thường thì Diệp Tu đã phải bắt đầu thay ca từ một tiếng trước. Nhưng trong nhiệm vụ Noel hôm nay, Diệp Tu lại làm lớn chuyện đến vậy, khán giả như Trần Quả còn để tâm hơn Diệp Tu, trực tiếp phê chuẩn, sai bừa một người trực đêm thay Diệp Tu.

Trần Quả điều khiển Hàn Yên Nhu nhặt quà lia lịa, bên cạnh âm vang tiếng pháo súng, Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc từ trên đỉnh nhảy xuống. Lợi dụng sức giật của súng có thể làm giảm một phần phản lực khi rơi, giảm mức độ thương tổn. Còn độ cao thế nào, lực bắn của súng ra sao, cần bắn mấy lần, Diệp Tu đương nhiên biết rõ chúng. Bằng không chết vì té tháp thì thật quá buồn cười.

Hai người một trước một sau nhảy xuống, cũng bắt đầu nhặt quà. Chẳng qua Quân Mạc Tiếu vừa nhặt vừa ném thuốc liên tục, toàn bộ đều là mana, phàn nàn: “Em xem, anh đã nói nhiều mà!” “Nhiều vẫn tốt hơn là không.” Phong Sơ Yên Mộc nói, cũng vùi đầu nhặt quà, mấy thứ dư thừa trên người đều bỏ ra ngoài.

Từ lúc kẻ trộm đầu tiên ngã xuống không bao lâu, không ít gói quà đã bị hệ thống xóa bỏ. Trừ khi hệ thống mãi mãi không xóa quà, nếu không cả ba chẳng thể nào nhặt hết được, quà có còn đến giờ cũng chẳng được tích sự gì.

Ba người vây quanh xác trộm nhặt quà. Mà đâu đâu trên đường phố cũng có những ánh mắt lén lút dõi theo.

Sếp sòng của sáu công hội lớn đã rút lui, nhưng vẫn cài người ở lại. Lỡ may mà Quân Mạc Tiếu sơ xuất, mọi người nhận tin sẽ tới ngay. Kết quả Quân Mạc Tiếu chả chừa cho họ cái mệ gì, cả đám chỉ đành chảy nước miếng nhìn đống quà trên các thi thể. Thế còn chuyện lên TV? Tất nhiên phải đi đổi quà với Ông Già Noel!

Nhặt đồ không cần thao tác điêu luyện gì, ba người mau chóng nhặt đầy túi, ngó thấy mặt đất vẫn còn quà, ngay cả Diệp Tu cũng cảm thấy tiếc nuối. Ai ngờ, hắn nhìn thấy Hàn Yên Nhu dưới tay Trần Quả quay đầu đi thẳng, không chút lưu luyến. Diệp Tu còn đang khâm phục sự dứt khoát của chị chủ, chợt nghe thấy Trần Quả sốt ruột hét lên: “Nhanh lên coi! Chạy về giao quà mau, có khi chút về còn chưa mất hết đâu.” Bên cạnh Trần Quả, Diệp Tu trộm lau mồ hôi rồi lẳng lặng theo sau, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh cũng theo sau hai người. Nhưng trọng lượng đang đầy, cả ba đi lại khá tập tễnh. Đến Diệp Tu và Tô Mộc Tranh sử dụng Phi Súng cũng chẳng thấy phiêu nổi.

Ông Già Noel có mặt ở mọi khu luyện cấp, tiện cho người chơi trả nhiệm vụ. Ông đứng ở cửa vào thành Tội Ác, cách tháp chuông hơi xa. Với tốc độ của cả ba, chờ giao quà chạy về, Diệp Tu nghĩ sẽ không kịp.

Tính thử lợi ích đến từ những gói quà và điểm tích lũy suốt 10 tiếng này, Diệp Tu thầm thở dài. Hành động lần này của hắn, quả thực là hại người chẳng lợi mình.

Với các công hội lớn, Diệp Tu làm số trộm phong phú tại thành Tội Ác giảm đáng kể, khiến thu hoạch của họ chẳng hơn gì lũ người tranh nhau cướp quái tại Khe Núi Nhất Tuyến và Vùng Đất Lưu Lạc. Phần thưởng không nhiều, quà càng miễn bàn.

Còn chính Diệp Tu, nếu chỉ là nhiệm vụ bình thường, lấy hiệu suất một tiếng trước của hắn, tuy 10 tiếng không đủ để kiếm điểm của 341 tên trộm, nhưng không kém mấy với điểm đã chia ba hiện tại. Mà chuyện quà cáp lại tổn thất quá lớn. Ít ra hắn sẽ không bị lãng phí chừng ấy quà khi làm nhiệm vụ bình thường. Lúc này trên người cả ba chỉ có mấy chục gói quà, nếu là bình thường, Diệp Tu thế nào cũng kiếm được hơn trăm.

Kết quả cuối cùng là, lợi ích của Diệp Tu hơn xa các công hội lớn, nhưng nó lại được tạo thành từ việc giảm quyền lợi của các công hội, còn lợi ích thực tế của Diệp Tu đã bị giảm mạnh.

Đây không phải điều Diệp Tu mong muốn, hắn thà lẳng lặng làm nhiệm vụ lấy điểm đổi quà còn hơn. Diệp Tu không quan tâm các công hội khác thế nào. Đáng tiếc, luôn có người muốn làm khó hắn, Diệp Tu quan ngại sâu sắc với chuyện này, hắn hy vọng trong 24 giờ tới, mọi người có thể lý trí đối mặt với nó. Khó lắm mới có event, lưỡng bại cầu thương thực sự không có lợi.

Suy nghĩ suốt một đường, cuối cùng ba người cũng tới chỗ Ông Già Noel. Quà cướp về được đưa liên tiếp cho Ông Già Noel. Trần Quả nóng ruột, bấm chuột ầm ầm, trong nháy mắt tất cả đều được đổi thành quà. Sau đó cô chạy về tháp chuông, vừa chạy vừa mở quà.

Số cô khá đỏ, mở hết quà được lên TV ba lần. Hai lần là được đồ tím, tuy không phải nghề mình, nhưng ít nhất có thể bán lấy tiền; mà lần thứ ba lại được một quyển sách kỹ năng +20 điểm. Trần Quả hoan hô đã mới nhận ra đây là tài khoản người ta, nhưng cô vẫn đắc ý với vận may của mình.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh không ăn ở tốt như Trần Quả, may mà quà nhiều, ít nhất được lên TV một lần. Đều là đồ tím bình thường. Hai người không ai coi trọng lắm.

Sau khi mở quà, cả ba nhảy từ 31 lên 32. Đánh kẻ trộm Noel nhận được không ít kinh nghiệm, mà mở quà còn được nhiều hơn. Hoạt động của hệ thống từ trước tới nay đều là thời cơ tốt để lấy kinh nghiệm, hệ thống keo kiệt hiếm lắm mới có một lần chơi rộng tay, không thì sao lại có nhiều người đổ xô tới vậy.

Nhìn ba nhân vật thăng cấp, Diệp Tu chợt nhớ tới những đồng đội khác. Mở danh sách bạn tốt nhìn thử, Bánh Bao Xâm Lấn vẫn chưa online, Kiều Nhất Phàm đêm nay không xuất hiện. Diệp Tu không rõ chuyện của Bánh Bao Xâm Lấn, còn Kiều Nhất Phàm là đội viên chiến đội, hẳn là đi ăn lễ hòng tăng tình đồng đội rồi. Gia Thế cũng có thói quen ấy. Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức hỏi Tô Mộc Tranh: “Noel đó, chiến đội không có hoạt động gì sao?” “Có mà!” Tô Mộc Tranh trả lời. “Sao em không đi?” “Em bị bệnh!” Tô Mộc Tranh nói.

“. . .” Ba người mau chóng quay về tháp chuông, không hề vô ích, dưới chân tháp vẫn còn quà chưa bị mất. Nhưng cũng chỉ lẻ tẻ được 10 gói. Trần Quả không liều mạng như ban nãy, cô thong dong chia quà dư cùng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh.

Quà không còn, thi thể cũng biến mất gần hết. Tháp chuông nhanh chóng trở về bình thường, Trần Quả cũng thỏa ước nguyện, vừa đứng lên trả Hàn Yên Nhu cho Đường Nhu vừa đẩy Diệp Tu: “Nhanh, lùa thêm lần nữa coi.” Diệp Tu cười khổ: “Chị chủ, chị nghĩ kỹ đi, lùa quái như vậy có khác với lúc tui solo quái không?” Trần Quả giật mình, ngẫm nghĩ lại thành tích của Diệp Tu, một tiếng giết 14 kẻ trộm, lùa quái một đợt hình như chẳng khác gì, mà còn mất nhiều quà thì phải?

Dẫu sao cả ba cũng đạp mấy đứa khác xuống bảng thợ săn Noel rồi! Nghĩ vậy, Trần Quả thoải mái hẳn lên. Người chơi thường như cô hiển nhiên rất ham thành tích, nhưng Diệp Tu lại muốn điểm tích lũy mang tính thực tế hơn. So hạng cùng đám người thường? Đáng sao?

Diệp Tu khước từ niềm mong mỏi quấn quýt cùng quái của Trần Quả, rồi đi xả lũ. Hơn mười hai tiếng, ngồi bất động một chỗ, Diệp Tu cũng phải trao đổi chất chứ.

Đi WC, ăn uống, lo sợ đứa nào đánh lén, Diệp Tu quyết định không treo máy, mà cẩn thận thoát game.

Quân Mạc Tiếu logout rồi!

Các công hội đột nhiên chú ý tới chuyện này, đầu tiên ngẩn người, sau đấy mừng như điên. Từ lúc kẻ trộm Noel bị giết ở tháp chuông, số trộm của thành Tội Ác lại đông như trước, các công hội lại tích cực cướp quái, giờ phát hiện Quân Mạc Tiếu đột nhiên logout, quả là một tin tốt cực kỳ. Đặc biệt là Trần Dạ Huy, sảng khoái cứ như nhổ được cái gai trong ngực. Lúc này mở bảng xếp hảng nhìn thử, bởi vì ba người cùng chia điểm, tuy rằng đè bẹp 15 vị hảo hán, nhưng chênh lệch chưa đủ khiến người tuyệt vọng.

Diệp Thu logout, nhưng họ còn chưa logout! Bây giờ vẫn còn thời gian để đuổi kịp hắn.

Trần Dạ Huy hăng hái chỉ huy, dựa vào hiệu suất hiện tại của họ, chỉ cần bốn giờ là có thể đè bẹp được Quân Mạc Tiếu, năm giờ đồng hồ sau 15 vị hảo hán sẽ chiếm lĩnh bảng xếp hạng lần nữa.

Chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, bọn họ kích động và bận rộn suốt nửa tiếng, 1 giờ sáng, tiếng thông báo của hệ thống làm tan nát con tim của đám lão đại.

Hệ thống thông báo: Bạn tốt Quân Mạc Tiếu đã lên mạng. “Bạn tốt” Quân Mạc Tiếu!

Mọi người quả thực muốn cắn nát năm chữ trên. Thằng này không phải bạn tốt! Chắc chắn không phải!

Các lão đại trút giận vào phần tên, đổi Quân Mạc Tiếu thành tiện nhân, cầm thú, thằng cướp, thằng giặc, bằng không chẳng thể nguôi ngoai.

Mà mấy chuyện nhảm nhí ấy sao có thể ảnh hưởng đến Diệp Tu? Vào trò chơi, Diệp Tu chọn một tư thế ngồi thật thoải mái, khó hiểu nhìn Trần Quả ở cạnh: “Sao chị còn chưa đi ngủ!” “Event đó!” Trần Quả nói xong, Trục Yên Hà cắm đầu chạy trong Thần Chi Lĩnh Vực. “Chậc chậc!” Diệp Tu cảm thán, nhìn lại bên mình, có tin gửi đến.

Con chuột vừa di sang nhìn, tin tức không chỉ có một, mở ra, thì ra là Lam Hà: “Đại thần, anh chuẩn bị chơi giống vừa nãy sao?” Lam Hà sau khi biết thân phận của Diệp Tu, xưng hô cũng đổi theo, không thể mặt dày xưng ông tui thân thiết như trước kia nữa.

Đọc truyện chữ Full