TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 289: Chương 289: Một đêm không ngủ

Trong lúc bọn Trần Dạ Huy bi phẫn vì cả vụn bánh cũng phải giành giật, bên đội Diệp Tu càng giết càng mát tay. Hơn nữa tìm kẻ trộm Noel chủ yếu dựa vào ăn ở, có lần vận may bùng cháy, chỉ cần 20 phút đã tìm lẫn giết xong hơn bốn trăm tên trộm Noel.

Nhờ kinh nghiệm cướp vụn bánh phong phú, Trần Dạ Huy thậm chí còn có thể dựa vào số lượng bên mình để tính toán tiến độ của bọn Diệp Tu.

Việc cướp vụn bánh ngày càng vất vả, nhưng Trần Dạ Huy cũng đành cắn răng chịu đựng. Dù là vụn bánh, nhưng vụn ở thành Tội Ác còn hơn vụn ở các khu luyện cấp khác.

Người chơi ở khu mới nhiều gấp mấy lần khu cũ, hiện tại tập trung hết vào mấy khu luyện cấp, mật độ chen chúc trong đó khỏi nói cũng biết. Nếu chuyển sang Vùng Đất Lưu Lạc hay Khe Núi Nhất Tuyến, mấy tiếng nữa cũng đừng hòng giật được mẩu bánh nào. Trên kênh thế giới khu mới, từ ngày hoạt động mở ra, spam than khóc chưa từng ngừng lại.

Khoảng cách với top 3 trên bảng xếp hạng càng lúc càng xa, đằng sau càng nhiều tên đang ào ạt đổ tới, lòng Trần Dạ Huy như lửa đốt, lại không thể làm gì hơn.

Hắn biết Diệp Thu ở tiệm net đối diện câu lạc bộ, ý tưởng chạy qua cắt dây điện từng loáng thoáng hiện lên trong đầu, nhưng suy cho cùng nhân phẩm vẫn chưa sa đọa tới mức làm thật.

Lúc này Trần Dạ Huy chỉ biết trông chờ vào một điều cuối cùng.

Event đợt này kéo dài 36 tiếng đồng hồ, mà Quân Mạc Tiếu lại không giống những nhân vật của công hội, do hai ba người thay phiên điều khiển, Quân Mạc Tiếu chỉ có mình Diệp Thu dùng được, người khác có chơi thay cũng không cách nào làm được như hắn.

Trần Dạ Huy thầm tính, thừa lúc Diệp Thu nghỉ ngơi, phải làm thế nào để giật lại ưu thế trong chớp nhoáng, đến khi hắn online trở lại cũng không tài nào chuyển mình được nữa.

Nhưng bây giờ nhìn thành tích tăng vọt của đội kia, Trần Dạ Huy lại nghĩ có phải đến khi Diệp Thu chịu nghỉ ngơi, mình phải làm thế nào đuổi kịp được người ta không mới đúng.

Nhưng dù sao đây mới chỉ là suy tính của riêng hắn. “Out nhanh đi!” Trần Dạ Huy không ngừng cầu nguyện.

Trong tiệm net Hưng Hân, Diệp Tu, Đường Nhu, cộng thêm Trần Quả, ba người đang vô cùng phấn khởi.

Trời dần hửng sáng, tuy đêm nay là đêm Noel, nhưng ngày mai cũng là thứ hai. Noel không phải ngày nghỉ chính thức, qua lễ mọi người cũng cần kiềm chế bản thân. Trong game dù đang có hoạt động Noel, nhưng cũng không thay được cuộc sống thật. Lúc về sáng, người trong game dần dần vắng bớt đi. Khu mới, khu cũ, Thần Chi Lĩnh Vực, nơi nào cũng vậy.

Những người vẫn còn kiên trì chơi tiếp, không thể nghi ngờ là sẽ thu được càng nhiều lợi ích. Qua nửa đêm, người than thở không giết được kẻ trộm Noel trên kênh thế giới giảm hẳn. Trần Quả cũng vì vậy nên mới cố chống chọi cơn buồn ngủ. Cô không có thói quen thức đêm, nhưng lúc này vẫn vô cùng hưng phấn.

Thành Tội Ác ở khu 10 có lẽ là nơi duy nhất trong Vinh Quang không bị thời gian ảnh hưởng. Những tài khoản cấp cao của các công hội lớn đều sáng đèn 24/24, trắng đêm chỉ là chuyện thường. Dù cho ở khu khác hiu quạnh chừng nào, trong thành Tội Ác buổi chiều bao nhiêu người, bây giờ cũng bấy nhiêu người, thậm chí tại những khu luyện cấp khác, vì vắng vẻ, mấy đứa nhặt vụn bánh còn sống khỏe hơn bên đây.

Người đang online đều bận rộn ngược xuôi, Diệp Tu đương nhiên không ngoại lệ. Đường Nhu vốn ở cùng Tô Mộc Tranh dọn đường cho hắn. Nhưng sau lần đuổi đám Gia Vương Triều đến phá bĩnh thì không còn gặp ai nữa. Giờ đây Trần Dạ Huy có lẽ cũng bó tay chịu chết. Diệp Tu liên minh với mười hai công hội mà vẫn lao vào phá, khác gì đâm đầu vào lửa. Trần Dạ Huy nhìn rõ tình hình, dù ghen tức thế nào, cũng đành ngậm ngùi ngoan ngoãn nhặt vụn bánh.

Vì vậy Đường Nhu và Tô Mộc Tranh chuyển sang bôn ba cùng Diệp Tu. Đường Nhu cũng do quá chán, hai lần trước chẳng làm ăn được gì, cô nàng đành để Hàn Yên Nhu nhập hội lùa quái với mấy người chơi khác. Sau cùng đi với Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh, bám theo sau lưng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu tán dóc, hết chuyện thì im lặng làm việc của mình. Tô Mộc Tranh cũng có vài kỹ năng dùng được, đến khi gặp chuyện bất ngờ cũng gánh giúp Diệp Tu mấy phen.

Người chơi của tất cả công hội, sau giai đoạn hưng phấn cũng dần lắng xuống. Nhưng nhìn thứ hạng trên bảng danh sách không ngừng nâng cao, vẫn cảm thấy được buff vô vàn động lực.

Đêm càng về khuya. Người chơi Vinh Quang dù đông đảo, nhưng phần lớn đã đi nghỉ, tuy nhiên nhờ số lượng cú đêm khổng lồ nên kênh thế giới vẫn xôm như Tết. Thêm việc khu mới mở lắm người vào chơi, ở vài nơi luyện cấp vẫn diễn ra cạnh tranh đổ máu. Trên kênh thế giới than thở tìm không được quái, la ó chuyện cướp quái, chửi mắng mở quà gặp toàn rác rưởi, đến khi trời sắp sáng vẫn chưa thấy dừng.

Bảy giờ sáng với cú đêm là thời điểm bắt đầu an giấc. Trần Dạ Huy cũng là kẻ sống về đêm, giống như Diệp Tu, bình thường giờ này đã tắt máy, chỉ khác ở chỗ nhân vật của hắn sẽ có người cầm luyện tiếp mà thôi.

Mà sáng nay, Trần Dạ Huy nhũn người mệt mỏi trên ghế, mắt vẫn mở to không chớp, nhìn chăm chăm vào kênh tin tức cá nhân. Trong danh sách bạn bè của hắn không có Quân Mạc Tiếu, nhưng hắn luôn có cách biết được thời điểm đăng xuất của người kia. Qua thời gian dài nghiên cứu thói quen sinh hoạt của Diệp Thu, suốt đêm Trần Dạ Huy ròng rã đợi đồng hồ điểm bảy giờ sáng. Hắn quyết định chịu khó chờ Diệp Thu đi ngủ, còn mình giữ nguyên vị trí, tranh thủ mấy tiếng người ta nghỉ ngơi, cố gắng cướp được càng nhiều kẻ trộm Noel càng tốt. Còn về chi tiết, hắn đã lên kế hoạch cả đêm qua.

Chỉ là, đồng hồ nhích từng giây từng giây, nhưng mãi không thấy tin báo về. Trần Dạ Huy không thể nhịn nữa, chủ động PM hỏi.

Bên kia cũng rất khó xử, chừng nào Quân Mạc Tiếu off chỉ có Quân Mạc Tiếu biết á! Hắn bên này cũng chỉ biết ngó tên Quân Mạc Tiếu sáng lấp lánh mãi, biết làm gì hơn chứ. “Thằng này. . .” Trần Dạ Huy đột nhiên thấy bất an trong lòng, hắn có thể cố thức, sao Diệp Thu lại không? Người này trong giới vốn nổi tiếng trâu bò. Hồi làm tuyển thủ chuyên nghiệp hắn ta cũng quen thói thức đêm đấy thôi. Đây cũng là một trong mấy cớ mình và Lưu Hạo từng đem ra châm chích hắn mà. “Có lẽ thằng cha này tạm thời chưa muốn ngủ. . .” Lúc tám giờ, Trần Dạ Huy không nhận được tin báo, mệt mỏi rã rời, ngáp dài liên tục.

Cuối cùng nghĩ một chút, dặn dò người thay ca: Quân Mạc Tiếu đăng xuất phải lập tức gọi anh. Sau đó đi nghỉ trước.

Hắn không thể nào thức trắng liên tục 36 giờ đâu nhỉ? Trần Dạ Huy nghĩ thế, vẫn vững tin mình nhất định có thể ăn hôi được mấy tiếng.

Có thể chịu đựng suốt 36 tiếng hay không, đây vẫn còn là điều bí ẩn. Nhưng ít nhất 24 tiếng đã trôi qua. Mười hai giờ trưa, Diệp Tu vẫn nằm sấp trước màn hình, nhìn có chút bơ phờ. Cơ mà trông hắn lúc nào chả héo hắt như vậy.

Trần Quả mới dậy cũng lấy làm kinh hãi. Sáu giờ sáng cô đã chịu hết nổi, phải lên lầu nghỉ. Nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ hoạt động Noel mỗi năm một lần, ngủ chưa tới sáu tiếng đã dậy chuẩn bị chiến đấu tiếp. Kết quả đi xuống trông thấy Diệp Tu còn ngồi nguyên chỗ cũ, nhìn như bất động. “Chưa ngủ hả?” Trần Quả kéo ghế ngồi bên cạnh hỏi. “Chưa.” Diệp Tu lắc đầu. “Không mệt sao?” Trần Quả kinh ngạc, nhưng Diệp Tu chỉ là không ngủ 24 tiếng thôi, Trần Quả dù kinh ngạc cũng không tới nỗi khiếp sợ. Dù sao cô cố gắng tới sáu giờ sáng cũng xem như là 24 giờ không ngủ mà. “Thường thôi.” Diệp Tu đáp. “Em cũng không mệt à?” Trần Quả quay sang hỏi thăm Đường Nhu, em gái Đường Nhu vẫn còn đang chiến đấu! “Thường thôi.” Giọng Đường Nhu y hệt Diệp Tu. “Hai người giỏi thật.” Trần Quả vừa mở máy vừa nói.

Bên câu lạc bộ Gia Thế, Trần Dạ Huy cũng thương nhớ hoạt động. Tám giờ sáng ngủ, bốn tiếng đã dậy. Mơ màng một chốc lại nhớ đến Diệp Thu và Quân Mạc Tiếu, giật mình tỉnh táo, đứng dậy vọt qua phòng làm việc.

Mãi cũng không có ai gọi hắn, điều này chứng tỏ Quân Mạc Tiếu vẫn chưa off, thằng này cứng khiếp. Nhưng mà cũng sắp tới lúc rồi đây.

Trần Dạ Huy vừa nghĩ, chân cũng bước vào phòng làm việc, tìm đến sau lưng người đang điều khiển nhân vật của hắn ở khu 10. “Quân Mạc Tiếu vẫn online?” Đây là câu đầu tiên Trần Dạ Huy hỏi. “Ừ.” Người kia đáp, nhìn thấy Trần Dạ Huy đến, đứng dậy nhường chỗ cho hắn. Nhân vật đang loanh quanh trong thành Tội Ác nhặt vụn bánh, chẳng bận rộn mấy.

Trần Dạ Huy ngồi xuống, chuyện đầu tiên làm là mở bảng xếp hạng, mắt vừa lướt qua, mặt nhăn nhúm rớt cả gỉ mắt. Trần Dạ Huy cũng xem như một người hết lòng vì công việc, mới thức đã chạy qua, mặt còn chưa kịp rửa.

Bảng xếp hạng thợ săn Noel từ cấp 31 – 35, trang thứ nhất, không có tên người chơi nào thuộc công hội Gia Vương Triều.

Trang thứ hai, không có.

Trang thứ ba, cũng không nốt.

Mãi đến trang thứ tư, mười lăm chàng hảo hán không còn nối vòng tay lớn đứng chung một dãy nữa, bị người chen lấn xô đẩy tứ tán, thậm chí có người còn rớt sang trang năm.

Nhìn điểm số tích lũy, mười lăm chàng trai có lẽ vẫn còn cơ hội chung vai một chỗ, nhưng sợ rằng đều phải nhích sang trang sáu đứng hết!

Trang thứ sáu, chừng hạng thứ 100 có hơn. . .

Vừa đúng đoàn 100 người tụi bên kia! Trần Dạ Huy hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Lại xem bảng xếp hạng công hội.

Gia Vương Triều vẫn ở vị trí thứ nhất, ưu thế tổng điểm cực lớn vẫn còn. Chỉ là khoảng cách đã dần dần rút ngắn lại, mấy nhà công hội phía sau ùn ùn kéo đến, không tới mấy tiếng nữa hẳn sẽ đạp đầu Gia Vương Triều mà lên. Mà chuyện tốt duy nhất có lẽ là Gia Vương Triều hiện giờ vẫn chưa tới nỗi rớt xuống trang thứ sáu. “Vì sao Diệp Thu còn chưa ngủ?” Trần Dạ Huy vừa nguyền rủa, suy nghĩ lệch sang hiện tượng đáng quan ngại của đời sống, lo nghĩ vấn đề ăn ngủ không đúng giờ đúng giấc của Diệp Tu.

Nhìn Quân Mạc Tiếu vẫn còn online, Trần Dạ Huy đột nhiên nản chẳng muốn chơi game. Vứt lại một câu “Quân Mạc Tiếu off thì bảo anh.” xong, đi làm mấy chuyện lúc thức dậy vẫn chưa xong của mình.

Đọc truyện chữ Full