TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 441: Chương 441: Ngoi lên

Nói chuyện với Diệp Tu, xem như giúp Trảm Lâu Lan xây dựng kế hoạch lập đội. Tạo phong cách chiến đội không phải chuyện ngày một ngày hai, tất nhiên, gã chỉ thực hiện tuyên truyền với công chúng trước thôi.

Mà trong phương diện này, Diệp Tu cũng không biết Trảm Lâu Lan tự mình làm hay nhờ đám đàn em giỏi về mặt này, tóm lại gã hoàn thành khá xuất sắc. Dùngnhững tin vụn vặt nửa thật nửa giả gây ảnh hưởng dầnđếnđám game thủ, kinh nghiệm đầy mình kích động cư dân mạng.

Thế nhưng,các câu lạc bộ lớn cũng nhanh chóng nhận ra.

Chiến đội mới này, trước thì ra oai phủ đầu, sau thì từ từ kéo dài độ hot, chưa gia nhập Liên minh đã gây sức hút vượt hẳn các chiến đội dưới bậc trung.

Chiến đội mới này không phải tay mơ. Sau khi có người kết luận như vậy, lập tức bị kẻ khác khinh thường: Nhảm, tay mơ đến đâu, có Diệp Thu gia nhập còn lơ tơ mơ được à?

Hồi còn ở Liên minh, Diệp Thu đã làm bao câu lạc bộ bao chiến đội phải đau đầu không thôi.

Nay ngườikhông ở Liên minh, nhưng hắn vẫn gây sóng gió và phiền nãocho mọi người.

Tình báo mơ hồ khiến những câu lạc bộ cảm thấy chiêu trò lão luyện của chiến đội mới này, 80% là bắt nguồn từ Diệp Thu am hiểu sâu xa về cách tồn tại ở Liên minh. Chẳng lẽ hắn được chiến đội mới bổ nhiệm thành quản lí? Hay làm lãnh đạo?

Thường trong những câu lạc bộ đơn giản không đặt ra nhiều bộ phận như thế. Nhất là trong thời kỳ đầu ở Liên minh, ngoại trừ ông chủ, nhân vật quyền lực nhất câu lạc bộ chính là đội trưởng chiến đội. Nhưng kể từ ngày Liên minh phát triển, các bộ máy không ngừng hoàn thiện, câu lạc bộ mới có thêm chức vụ quản lý và lãnh đạo. Đội trưởng chiến đội phần lớn chỉ chịu trách nhiệm trong mảng chiến thuật mà thôi. Về một số mặt, họ vẫn có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng mất đi quyền đưa ra quyết định cuối cùng.

Với năng lực của mình, Diệp Tu có thể điều khiển tốt bất kể chức vụ nào, tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ trong giới chuyên nghiệp. Các câu lạc bộ chợt phát hiện, nếu Diệp Thu dùng thân phận này đọ sức với họ, thì sẽ còn khó chơi hơn đối mặt trực tiếp ở sân đấu.

Trong giới chuyên nghiệp còn có chiêu trò nào mà vị đại thần này chưa từng thấy qua, chưa từng hay biết chứ? Mánh nào sẽ tác dụng với hắn? Một đối thủ như thế, thoáng chốc khiến mọi người nảy sinh cảm giác như đang khai hoang.

Dưới sự kéo dài độ hot và mức độ quan tâm của Trảm Lâu Lan, các câu lạc bộ vẫn chưa tìm ra cách đánh lén. Trong game online, họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cấp bậc của Quân Mạc Tiếu tăng lên 52.

Hắn còn đang cày nhân vật.

Trong mắt các câu lạc bộ, đây là một tín hiệu cho thấy vị đại thần này không phải một kẻ chỉ huy chỉ đứng sau màn, hắn còn hy vọng đứng trên sân đấu điều khiển nhân vật.

Một thằng tuổi nghề sắp về hưu, đào đâu ra nghị lực và kiên trì lớn đến thế?

Thân phận của Quân Mạc Tiếu không còn là bí mật trong câu lạc bộ, vì vậy, nó cũng không phải bí mật với mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc câu lạc bộ. Ở những nơi tuyển thủ tụ tập, họ thường bàn tán chuyện này gần đây.

“Thằng đó rốt cuộc muốn làm gì?” Một tuyển thủ chuyên nghiệp mở đầu.

“Kéo ổng ra hỏi đi.”

“Ổng còn trong nhóm hả?”

“Còn chứ, đây nè.” Có người chụpQQ của Diệp Tu post hình lên.

“Lặn xuống giả chết hả?”

“Diệp Thu xuất hiện xuất hiện xuất hiện xuất hiện xuất hiện xuất hiện.” Nhiều chữ thế này vừa nhìn là biết Hoàng Thiếu Thiên.

“Bái đại thần. . . ” Vài em tuyển thủ nhỏ tuổi vội cúng bái Hoàng đại thần.

“Ai có thể thấy được ổng ẩn?” Tốc độ khung thoại của Hoàng Thiếu Thiên rõ ràng tăng ào ào.

“Em Tô có thể đó.”

“Cũng không online á.” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu phát độnghành động truy bắt Diệp Tu.

“Ai có thể thấy được em Tô ẩn?”

“Chắc là Vân Tú.”

“Vân Tú online kìa” Có người mừng rỡ.

“Ai nhắc tui?” Sở Vân Tú hiển nhiên đã thiết lập từ khóa, có người nhắc “Vân Tú” sẽ triệu hồi thành công.

“Tô Mộc Tranh có online không?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Không có.” Sở Vân Tú nói.

“Đừng gạt tui, thật ra tui không tìm ẻm đâu, tui chỉ muốn thám thính tình hình đồng chí Diệp Thu thôi.” Hoàng Thiếu Thiên đáp trả.

“Thì chú nhắc Diệp Thu thử.” Sở Vân Tú bảo.

“Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu. . . . . .”

“Coi đi, không được.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Đổi từ khóa.”

“Nhất Diệp Chi Thu Nhất Diệp Chi Thu Nhất Diệp Chi Thu Nhất Diệp Chi Thu Nhất Diệp Chi Thu Nhất Diệp Chi Thu. . . . . .”

“Còn Nhất Diệp Chi Thu gì nữa?” Sở Vân Tú khó hiểu.

Chợt im phăng phắc. Chia tay với tài khoản nhân vật mà mình quen thuộc chắc chắn là chuyện rất đau lòng. Diệp Thu đã không còn là Nhất Diệp Chi Thu nữa, nhắc tới đây, tất cả bùi ngùi một thoáng.

“Ai gọi tui đó?” Kết quả Tôn Tường ngoi lên.

“. . . . . .” Mọi người không ai nói gì. Người nói chuyện bấy giờ đều là những đại thần, vài tuyển thủ bình thường đã tự động chui vào vây xem nhân vật.

“Không gọi chú, tìm Diệp Thu thôi.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Diệp Thu? Ổng giải nghệ rồi còn ở trong nhóm này à?” Tôn Tường hỏi.

“Khiêm tốn đi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Coi chừng chủ nhóm đá chú ra.”

“Từ hồi vào đây tui chưa từng gặp chủ nhóm.” Tôn Tường nói.

“Tất nhiên, chủ nhóm giải nghệ rồi, theo ý chú bảo thì ổng không được ở đây đâu.” Hoàng Thiếu Thiên tiếp lời.

“Ông gõ Quân Mạc Tiếu thử xem.” Sở Vân Tú bèn kéo chủ đề về.

“Ủa, ai kêu tui đó?” Diệp Tu lập tức nhảy ra.

“Đù má, quả nhiên đang núp, khốn vãi.” Hoàng Thiếu Thiên theo sát.

“Chào mọi người, đã lâu không gặp.” Diệp Tu chào hỏi.

Trong nháy mắt, những kẻ thích núp nháo nhào chui ra cúng bái đại thần.

“Đù, nhiều người giả chết thế cơ à.” Hoàng Thiếu Thiên hô lên.

“Ờ, buổi tán gẫu đến đây là hết,phắnđây.” Diệp Tu nói.

“Ông anh mới nói có một câu thôi mà!” Hoàng Thiếu Thiên kêu.

“Anh cũng không phải chú . . .” Diệp Tu trêu chọc, một đám xếp hàng đập bàn cười.

“Chu Trạch Khải chú mày cười theo làm gì.” Hoàng Thiếu Thiên dòm thấy, phát hiện ngay cả kẻ kiệm lời như Chu Trạch Khải cũng xếp hàng trong hàng ngũ cười nhạo mình.

“Ha ha.” Chu Trạch Khải đáp.

“Ông anh đừng chạy.” Hoàng Thiếu Thiên bận chết được, vừa phải đối phó với đám chế giễuvừa sợ Diệp Tu biến mất.

“Đây nè.” Diệp Tu đáp.

“Gần đây bận gì đó?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Luyện cấp. . . ” Diệp Tu đáp.

Lại hàng loạt tên đập bàn cười. Ai cũng biết Hoàng Thiếu Thiên hỏi gì, biết Diệp Tu trả lời không sai. Nhưng đây khẳng định là đáp không đúng trọng tâm.

“Móa, ai hỏi anh cáinày.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Thế hỏi gì?” Diệp Tu giả ngu.

“Anh gia nhập Nghĩa Trảm Thiên Hạ làm gì hả?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Chơi game online, vào công hội, chuyện quá đỗi bình thường.” Diệp Tu nói.

“Anh đừng giả ngu”

“Thật đó, nhà mấy chú có ai chịu nhận anh đâu? Anh đành phải đi thôi, thế chẳngphải chủ chốt nhất ư?” Diệp Tu nói.

“Tới Lam Khê Các tụi tui đi.” Hoàng Thiếu Thiên bảo.

“Lời chú nói tính được à?”

“Không tính.” Dụ Văn Châu xuất hiện đáp thay. Hoàng Thiếu Thiên chỉ thoáng do dự, thế mà bị tay tàn tranh trả lời ngay trước mặt. Diệp Tu dẫn đầu cả nhómđập bàn cười.

“Solo đi đấu trường, hẹn anh lâu lắm rồi, để tui trải nghiệm thử tán nhân của anh nào.” Hoàng Thiếu Thiên nhịn không được vội chuyển đề tài.

“Anh mới 52 đó, chú không thấy xí hổ hả?” Diệp Tu nói.

“Thì xài tu chỉnh.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Dùng tu chỉnh thì chú còn đánh cái mệ gì?” Diệp Tu hỏi. Đấu trường tu chỉnh loại bỏ ưu thế về trang bị, 100% sẽ làm giảm mạnh tài khoản cấp thần trong tay Hoàng Thiếu Thiên. Tài khoản cấp thần, chủ yếu mạnh là vì trang bị.

“Tới nào tới nào tới nào” Hoàng Thiếu Thiên kêu gào.

“Tới” Diệp Tu đáp xong, tức thì hàng loạt emo trợn tròn mắt nối đuôi nhau, tất cả không ngờ hai người muốn đánh một trận thật.

Chưa tới một phút, kênh thế giới gần như vỡ òa.

“Vờ lờ, Dạ Vũ Thanh Phiền ở đường núi Hồng Diệp kìa.”

“Lâu Trung Lâu phát hiện Sách Khắc Tát Nhĩ”

“Nhất Súng Xuyên Mây. . . . . .”

“Phong Thành Mưa Bụi. . . . . .”

“Đù, cần lời giải thích? Tận thế ư? Đại thần muốn đi cứu thế giới???”

Tuytất cả cùng đăng nhập ẩn, nhưng nhân vật vừa đứng trên đường, ID trên đầu đã đủ gây chú ý, còn náo động trên kênh thế giới thế kia, cả 10 kênh thế giới đều đang bàn tán chuyện này.

Cảnh tượng nhân vật chuyên nghiệp ngoi lên chưa kết thúc. Trừ các nhân vật cấp đại thần siêu nổi, vài nhân vật chuyên nghiệp khác cũng ào ào đăng nhập, đồng thời tránh không thoát ánh mắt người chơi.

“Đù má, nhiều em núp lùm vậy, anh khinh bỉ mấy chú.” Hoàng Thiếu Thiên kêu gào trong nhóm.

“Hóng hớt hóng hớt, phòng mấy?” Phía dưới lại xếp hàng.

“Phòng nào?” Hoàng Thiếu Thiên tự mình hỏi.

“Đấu trường tu chỉnh số 4, phòng số 2164. Mật mã là số phòng.” Diệp Tu đáp.

Trong đấu trường, phòng 2164 của đấu trường tu chỉnh 4, Diệp Tu đang chỉ điểm cho cả bọn theo yêu cầu của Trảm Lâu Lan. Vừa đánh xong, Diệp Tu đang nói vài vấn đề với Tiểu Bắc trong vị trí của một khán giả, Trảm Lâu Lan đứng trên sàn đấu kiên nhẫn chờ Diệp Tu chỉ bảo mình.

Bỗng nhiên đối diện lóe lên, một nhân vật chợt tiến vào, Trảm Lâu Lan vừa thấy ID, không phải bất kỳ ai trong họ, ngạc nhiên hô to: “Tui đặt mật mã rồi, sao tên này có thể . . .”

“Có thể . . .” Trảm Lâu Lan nói đến đây, bỗng thấy rõ ID người tới.

Dạ Vũ Thanh Phiền? ? ? ? ?

Trảm Lâu Lan nhịn không được lại nghiêm túc ngó lần nữa, xác định quả không sai, trong tên không chứa ký hiệu kỳ lạ nào. Xác định rõ đấy chính là nhân vật át chủ bài của chiến đội Lam Vũ, Dạ Vũ Thanh Phiền được xưng Kiếm Thánh.

Sau đó gã liền thấy tên đối diện la oai oái: “Ý, ai đây? Tên kia đâu tên kia đâu tên kia đâu?”

Nếu hỏi đám người chơi quen thuộc với phong cách nói chuyện của tuyển thủ chuyên nghiệp nào, người đó chắc chắn là Hoàng Thiếu Thiên. Bởi hắn hoàn toàn xứng danh người đàn ông nói nhiều nhất Liên minh. Và lặp từ chính là phong cách đặc biệt của hắn.

Thật sự là Dạ Vũ Thanh Phiền? Thật sự là Hoàng Thiếu Thiên ư?

“Mau bắt đầu đi.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu gửi tin trên kênh chung.

Trảm Lâu Lan mờ mịt bắt đầu trận đấu.

“Làm gì đó?” Hoàng Thiếu Thiên hô to.

Cùng lúc ấy, những người đứng bên sàn cũng giật thót. Phía sau bọn họ chợt xuất hiện hàng loạt nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, bao quanh họ.

“Không thể nào, sắp đuổi giết tụi mình ư?” Tiểu Bắc kinh ngạc la to.

Đọc truyện chữ Full