TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 468: Chương 468: Không chịu ăn bơ

“Chạy mau!” Diệp Tu vừa thấy, bèn vội vã xoay góc nhìn kêu Hại Người Không Mệt. Ngờ đầu hắn chỉ mới quay đầu nhìn đám công hội trong tích tắc, Hại Người Không Mệt đã chuồn được N bước.

“Không có nghĩa khí gì hết! Chuồn cũng không báo trước một tiếng.” Diệp Tu vừa chạy vừa mắng.

Hại Người Không Mệt đang chạy đằng trước nghe thế liền khựng lại. Mình đang trốn cơ mà, nếu không phải tên này cứ bám cứng ngắc thì hẳn giờ mình đã chạy mất dạng rồi.

“Đừng cho chúng thoát chiến! !” Người chơi của công hội lớn kinh nghiệm phong phú, biết có thể logout khi thoát chiến. Khoa học kỹ thuật phát triển, logout bây giờ rất nhanh, đừng hy vọng nhân vật sẽ đứng yên chờ chết. Trừ khi nhân vật đang trong trạng thái chiến đấu, cưỡng chế đóng trò chơi thì nhân vật sẽ bị kẹt lại, giết chục lần cũng được.

Tiếng lệnh vừa ra, lửa đạn và pháp thuật của các nghề đánh xa ào ào đổ xuống. Tuy không bắn trúng, nhưng trạng thái chiến đấu không tính từ việc có bị thương hay không, nó do hệ thống quyết định.

Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu và Hại Người Không Mệt đánh nãy giờ, vốn là trạng thái chiến đấu, không thể thoát được, nhìn các công hội còn cẩn thận như vậy, thật uổng phí một phen trốn thoát.

Trần Quả cũng rất khẩn trương, nghe Diệp Tu hô liền nhanh chóng Phi Pháo trốn chạy. Chạy hồi mới phát hiện, cô không ở trong trạng thái chiến đấu, trong mắt mấy công hội chỉ có Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, cô hoàn toàn trở thành người qua đường.

Trần Quả giận dữ, thấy vẫn không ai để ý, lập tức sử dụng luôn đại chiêu.

Ba công hội lớn đangrất tập trung, chỉ dán mắt vào Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, cố gắng công kích, cố gắng quay hình. Bỗng cảm thấy trước mặt lóe sáng, người chơi có kinh nghiệm hoảng sợ biến sắc, nâng góc nhìn xem thử, quả nhiên phát hiện một chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến của bậc thầy pháo súng ập mạnh tới.

Chùm sáng rơi xuống đất, tạo nên một đợt khí lưu thổi baytà áo nhân vật. Khu vực chính giữa bị chùm sáng bao phủ đương nhiên ăn cả chiêu, máu rớt không ít. Trần Quả còn chưa đã nghiền, tiếp tục thao tác đại chiêu phân thành những cột sáng nhỏ. Đám người chơi nào dám chậm trễ, chạy ngược chạy xuôi, một đoàn hỗn loạn. Trần Quả bị ăn bơ xem như xả được cơn giận, đắc ý không thôi, tiếp đó chợt nghe Diệp Tu ở cạnh ra chiều bất đắc dĩ: “Còn chơi gì nữa, chạy mau!”

Kỹ năng này của Trần Quả còn có thể dùng thêm một lát. Nhưng nổ ngay đầu rồi, người của ba công hội làm gì không biết? Đủ chiêu công kích vứt ào ào về phía cô. Diệp Tu cũng đã tận lực nhắc nhở, với kỹ thuật và trình độ của Trần Quả, cục diện này chẳng khác gì cừu rơi vào bầy sói. Trục Yên Hà còn chưa chạy được hai bước, liền bị đủ loại kỹ năng gào thét vây quanh, chết ngay tại chỗ.

“Chị thật là . . . Không nổi bật thì chết à?” Diệp Tu bình luận.

“Hừ, chị muốn đó!” Trần Quả mạnh miệng, song cũng ngay lập tức mở khung vật phẩm. 100% sẽ mất tiền và kinh nghiệm, chủ yếu là trang bị thôi. . .

“Má!” Ai ngờ vừa mở xem, Trần Quả cũng tức giận buông câu chửi thề. Khung trang bị rớt mất hai món, tay còn trống trơn, cô thế nhưng rớt luôn vũ khí.

Vũ khí là thứ người chơi vô cùng coi trọng, cứ hễ vung tiền đầu tư là sẽ nghĩ tới đầu tiên. Mà với trường hợp rơi đồ bên ngoài, hệ thống cũng khá bình đẳng, tỷ lệ rơi của vũ khí và đai lưng ngang nhau. Trần Quả rơi cả hai món không nói, lại trúng ngay chóc vũ khí, ăn ở quả thực tệ lắm luôn.

“Chậc chậc chậc chậc.” Diệp Tu ở bên cạnh liên tục lắc đầu.

“Kệ mẹ nó, sướng trước tính sau.” Nhìn Diệp Tu như vậy, Trần Quả tiếp tục mạnh miệng. Nhưng cô chỉ nói thế thôi. Chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến kia là do cô nhất thời xúc động, không hề nghĩ tới hậu quả. Mình không giết được ai mà còn bị người ta giết. Chết thì cũng thôi, giờ ngay cả cây pháo Hoa Hồng màu tím cấp 70 cũng rơi mất, Trần Quả thật sự rất muốn khóc.

“Đừng khóc đừng khóc, cái cũ không đi, cái mới không tới.” Ai ngờ, Diệp Tu thật sự lẩm bẩm an ủi.

“Ai khóc chứ.” Trần Quả tiếp tục tỏ ra ngang ngạnh, nhưng hành động của cô đã bán đứng cô mất. Lúc này, Trần Quả buồn tới nổi ngay cả hồi sinh cũng quên khuấy, ngỡ ngàng nhìn xác mình nằm trên đất. Mà những thứ rớt từ người cô chẳng biết đã bị ai lấy đi.

“Pháo hạng nặng Hoa Hồng chỉ là. . .” Diệp Tu chuẩn bị phân tích giá trị trang bị để Trần Quả đỡ buồn, ngoảnh đầu thấy bộ dàng ỉu xìu của cô, hắn liền thôi.

Dưới con mắt của một đại thần chuyên nghiệp, pháo Hoa Hồng không là gì với hắn. Nhưng với một người chơi thường, bất kỳ món trang bị tím cấp 70 nào cũng không dễ có.

Tỉ lệ rớt trang bị tím không cao. 70 lại là max cấp, hiếm trang bị cần đổi mới, cho nên, trang bị cấp 70 dù là đồ xanh vẫn rất đáng giá. Một món trang bị tím cũng không phải chuyện khó với những thành viên chủ chốt trong công hội. Bởi vì họ có ưu thế nguồn lực, công hội đông dân nhiều đội ngũ, rơi mấy món này phải ưu tiên họ trước.

Còn người chơi thường lại rất gian khổ. Phải không ngừng đánh phó bản, hơn nữa đồ rơi ra cũng chưa chắc rớt vào túi mình. Hoặc có thể tìm mua trên thị trường, nhưng hàng hiếm thì làm gì có chuyện giá thấp?

Thật ra đối với Trần Quả, chuyện đốt tiền mua đồ tím không hề khó. Nhưng Diệp Tu ở cùng với cô hai tháng, biết sếp Trần rất coi trọng trò chơi, chưa bao giờ bỏ tiền thật vào game.

Một người chơi như thế, nếu đánh rơi đồ tím sẽ rất đau lòng.

Đau lòng lại chẳng làm được gì. Bởi vì Thần Chi Lĩnh Vực có thiết lập khác với khu thường: Trang bị ở Thần Chi Lĩnh Vực không bị cố định. Nếu trang bị ở Thần Chi Lĩnh Vực cũng cố định, ai có hàng xịn chỉ cần buộc định, vô lo vô nghĩ, thì làm gì có nghề nhặt mót? Còn những trang bị kiếm được ở khu thường tuy có thể buộc định, nhưng đều là mặt hàng cấp thấp ở Thần Chi Lĩnh Vực, ngoại trừ phân giải đổi thành vật liệu thì không còn giá trị gì khác, ngay cả em nào hôi của nhặt được cũng sẽ thầm than xui xẻo.

Thấy mặt mày Trần Quả ủ rũ, Diệp Tu không dùng quan điểm của một đại thần mà coi khinh tổn thất của Trần Quả nữa.

“Còn rớt gì nữa không?” Diệp Tu hỏi.

“Đầu cũng bị rớt rồi.” Trần Quả nói. Đầu chính là trang bị trên đầu, không nhất định là mũ, có khi là khăn đội đầu, đồ che mặt hoặc vật trang sức. Đôi khi còn có mấy thứ như kẹo singum hay điếu thuốc, trang bị trong Vinh Quang cũng khá đa dạng.

Diệp Tu biết trang bị trên đầu Trục Yên Hà là một sợi dây buộc tóc. Trục Yên Hà trong trò chơi cột đuôi ngựa giống hệt cô ngoài đời. Hiện tại dây buộc tóc bị rớt, thi thể Trục Yên Hà nằm trên đất tóc tai bù xù. Diệp Tu nhịn xuống ý định châm chọc, gật đầu nói: “Đừng lo, pháo sẽ có, dây cột tóc cũng có luôn.”

“Hả?” Trần Quả đang thất thần chợt giật mình tỉnh hẳn.

“Cậu định làm gì?” Trần Quả như nhận ra điều gì.

“Tui định nhặt mót.” Diệp Tu nói, Quân Mạc Tiếu ngừng bước, xoay người lại.

“Cậu điên à, cậu làm như mình là siêu. . .” Lời còn chưa dứt, Trần Quả đã thấy Quân Mạc Tiếu nhanh chóng xoay ngược về, chạy băng băng.

“Cậu. . . Cậu. . .” Trần Quả khó hiểu.

“Tui muốn quay về coi thử, đội của họ có nhiều bậc thầy pháo súng hay không.” Diệp Tu nói.

“Cậu tự bảo vệ mình trước đã! Trang bị rồi sẽ có lại, không sao cả.” Trần Quả nói xong liền cho Trục Yên Hà hồi sinh.

Ngoại trừ trang bị, kinh nghiệm và tiền cũng rớt. Một lần tuột kinh nghiệm, đừng nhìn đẳng cấp vẫn còn là 70 mà lầm, thật ra thuộc tính nên có đã bị giảm mất, ngay cả thuộc tính của trang bị cũng giảm. Cấp không rớt, chẳng qua nhằm đề phòng người chơi cố ý tụt cấp làm mấy nhiệm vụ hoặc phó bản quy định cấp bậc thôi. Bấy giờ, thuộc tính rớt nhưng cấp không rớt, tức chết người chơi mà.

“Chị làm gì thì, tui đi làm chuyện lớn đây.” Diệp Tu vừa thao tác vừa xắn tay áo.

“Cậu có thể trốn được thì nói tiếp. . .” Trần Quả nhìn màn hình Diệp Tu, giờ không chỉ bị đuổi phía sau, phía trước cũng bị người chặn nốt. Các công hội cuối cùng cũng có cơ hội. Giết BOSS Người Áp Tải Hoang Dã, một đoàn là đủ, nhưng giết BOSS Diệp Thu, càng đông càng tốt.

“Ồ, Gia Vương Triều, Gia Vương Triều thì tốt!” Diệp Tu nói.

“Tốt gì cơ?”

“Gia Vương Triều sẽ có nhiều bậc thầy pháo súnghơn.” Diệp Tu nói.

“Cậu. . .” Trần Quả ngây người, “Không cần, thoát thân quan trọng hơn, pháo Hoa Hồng thôi mà, chị nạp tiền là được. Vũ khí của cậu mà rớt thì phải làm sao đây?”

“Sai, thật ra vũ khí bạc rớt mới không lo nhất. Trang bị của mấy chị phải tốn thời gian tìm kiếm, nhưng vũ khí bạc thì sao? Tui có thể làm ra một cái thì cũng có thể làm ra cái thứ hai. Chị biết Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu thực tế có bao nhiêu cây không?” Diệp Tu nói.

“Không biết. . .”

“Ba cây lận đó! Ngoại trừ một cây trên người Nhất Diệp Chi Thu, còn hai cây chuyên dùng để nghiên cứu nữa, hư thì làm lại cây khác.” Diệp Tu nói.

“Vậy như cậu nói, vũ khí bạc chẳng phải sẽ mất giá nhất, trở thành hàng trưng đầy đường ư?”

“Tất nhiên không phải.” Diệp Tu nói, “Vật liệu hiếm sẽ hạn chế số lượng của vũ khí bạc. Nhưng hàng của tui mới 45 thôi, chưa tới mức đó đâu. Hơn nữa trong quá trình tăng lên 70 về sau không biết phải hư thêm bao nhiêu lần, nên chị đừng lo, đây chỉ là sản phẩm dang dở thôi.”

“Ồ. . .”

“Hơn nữa. . . Tui cũng muốn làm quen với người có thể khiến mình rơi trang bị lắm.” Diệp Tu nói.

“Thôi đừng mong nữa, nhiều quá chú mày biết không hết đâu.” Trần Quả nói.

“Ha ha, vừa nói phía trước đã có một em rồi! Chị xem chú em ninja kia kìa, chạy trốn không chuyên tâm tẹo nào, dọc đường luôn rình coi tui, chắc thèm món vũ khí của tui lắm đây?” Diệp Tu nói.

Đọc truyện chữ Full