TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 547: Chương 547: Kẻ có tiền thật oai

Edit: Tùm | Beta: Tiếu

Kế hoạch ôm cây đợi Quân Mạc Tiếu coi như xôi hỏng bỏng không. Đám hảo hán nhà Nghênh Phong Bố Trận vẫn tiếp tục trò đánh du kích. Mặc dù đám này càng đánh càng yếu, nhưng có tận hai đội, nói nhiều không nhiều, cũng vẫn trên mức một đội tiêu chuẩn thông thường. Cộng thêm chiến thuật linh hoạt, tác phong bỉ ổi, tựu chung vẫn chọc cho mấy đại công hội ức chế không thôi. Song chuyện diễn ra sau đó đã khiến các đại công hội quẳng luôn việc Ngụy Sâm gây rối qua một bên.

Trên diễn đàn xuất hiện ba topic, rốt cuộc thì hậu chiêu mà các đại công hội nơm nớp lo sợ cũng đã xảy ra.

Nghĩa Trảm Thiên Hạ!

Nhà này đã chính thức tuyên bố thành lập chiến đội, lấy thân phận câu lạc bộ để lên tiếng phỉ nhổ phương thức buôn bán kinh doanh trong trò chơi của các câu lạc bộ. Sau đó, bày tỏ đầy kiên quyết, rằng công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ vĩnh viễn là công hội của người chơi, tuyệt đối sẽ không trở thành hậu phương vững chắc để câu lạc bộ kinh doanh, càng không coi người chơi trong công hội là nô lệ.

Các công hội lớn đều sôi máu. Nô lệ cái đéo gì, tại sao chuyện này giải thích kiểu nào cũng không minh bạch? Câu lạc bộ nhà ai dám coi fan mình là nô lệ? Đúng là công hội thu một lượng lớn vật liệu từ thành viên nhà mình, nhưng cũng có phải thu không đâu? Các công hội lớn hoàn thiện chế độ công hội cũng là vì điều này mà, ai nộp vật liệu đều có thể lấy được điểm cống hiến tương ứng, điểm cống hiến càng cao, phúc lợi càng nhiều, rõ ràng là đôi bên cùng có lợi, sao giờ lại thành nô lệ cái mẹ gì?

Nhưng không đợi các công hội lớn kịp trở tay, có người đã show hàng từng chế độ nhà kho của các công hội ra so sánh. Cũng chọn đại một món trang bị cam cấp 2 trong một công hội ra làm ví dụ. Muốn đổi một món đồ cấp này, người chơi phải có 150.000 điểm cống hiến. Mà muốn đạt được 150.000 điểm, không tính điểm cộng từ các hoạt động thường ngày, chỉ xét việc nộp vật liệu, thì theo tiêu chuẩn công hội, số vật liệu phải nộp quy ra giá thị trường là gần 300.000 kim tệ.

“Nếu đem 300.000 kim tệ ra có thể mua được bao nhiêu trang bị cấp 2 kiểu này, tin là người chơi trong Thần Chi Lĩnh Vực đều tính được.” Phân tích xong chốt luôn một câu như thế. “Mà ở trong công hội, 300.000 kim tệ cũng chỉ lấy được quyền sử dụng trang bị đó mà thôi, nhỡ trong khi xài làm mất còn bị trừ điểm cống hiến. Hơn nữa, 150.000 điểm cũng chưa chắc đã được nguyên bộ, còn có quy định: tối đa không thế lấy quá bốn món từ công hội…”

Một đống trình bày loằng ngoằng kia quả thực đã khiến các công hội lớn nổi điên rồi. Mớ phân tích lẫn lộn thật giả, chuyện quy đổi ngang giá trong đó quả thực không sai, nhưng lại cố tình bơ đi một vài sự thật.

Thứ nhất, để có được 150.000 điểm cống hiến, đối phương tương một câu “không tính điểm cộng từ các hoạt động thường ngày” nhẹ như không để gạt phăng. Trên thực tế, công hội có rất nhiều hoạt động này, hàng ngày người chơi tham gia đánh phó bản đều được cộng thêm điểm cống hiến. Người chơi cũng có thể chỉ dựa vào đó tích đến 150.000 điểm, chứ không phải chỉ dựa vào nộp vật liệu.

Thứ hai, đối phương cũng lờ đi giá trị của trang bị cấp 2. Trang bị cấp 2, lại hầu như đều là trang bị cấp 70, lấy 300.000 kim tệ thì mua được bao nhiêu? Chuyện này khó mà nói được, bởi dù anh muốn mua nhưng chắc gì đã có người bán.

Thứ ba, bị trừ điểm khi làm rớt đồ, hạn chế số lượng trang bị này nọ đều là chuyện bắt buộc, nếu không có thằng spy nhảy vào, cày điểm cống hiến, đổi trang bị, mặc ra cho người ta giết văng hàng, xong lại chạy về lấy trang bị, rồi lại mang cho người ta giết văng tiếp… Các công hội lớn có thiểu năng đến nỗi để chuyện đó xảy ra đâu? Chế độ kiểu này, công hội của Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng không thể không có.

Những phân tích cố ý bẻ cong sự thật còn nhiều lắm, song các công hội lớn còn chưa kịp phản bác thì Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại nhảy ra như một vị thánh. Từ tốn nhắc rằng người anh em nói thế là sai rồi, chỗ này phải thế này thế này, ví như hạn chế số lượng trang bị và phạt khi rớt đồ là nhất định phải có bla bla. Nhưng so ra thì Nghĩa Trảm Thiên Hạ bọn tui yêu cầu độ cống hiến thấp hơn nhiều nhiều lắm đó.

Các công hội lớn còn đang hì hục soạn lời phản bác kia kìa, ai ngờ Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại nhảy ra tự chặn họng mình. Nhưng khi nhìn lại, đậu móa, thằng cờ hó viết cái sớ diễn văn phân tích trên kia có phải người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ đâu, cũng không nhận mình thuộc Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Kết quả mọi người còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thằng cờ hó đã đáp lại, to mồm khen Nghĩa Trảm Thiên Hạ quả nhiên là lấy chữ Nghĩa làm đầu, cùng là công hội câu lạc bộ thành lập chiến đội nhưng phúc lợi hơn hẳn các công hội lớn kia, quả là đáng nể.

Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại mau mải hứng ngay, nào có nào có, chiến đội mới lập nhà tụi tui chỉ là tép riu thôi, làm sao có thể ngang hàng với các công hội lớn được chứ?

Hai bên kẻ tung người hứng, đối đáp rất chi là trôi chảy, rôm rả, làm các công hội lớn muốn chen chân vô giải thích cũng không kịp. Tất cả đều tức ói máu, rõ ràng là hai thằng này cùng hát bè, kiên quyết đạp các công hội lớn sang phía đối lập với quần chúng nhân dân. Còn Nghĩa Trảm Thiên Hạ nghiễm nhiên trở thành công hội bình dân hàng đầu.

Chiến đội tép riu á? Tép tép cái beep, hội trưởng của Nghĩa Trảm Thiên Hạ là đại gia nức tiếng trong game kia kìa, nếu không vung ra một đống tiền sao chèo chống được công hội của câu lạc bộ lên ngang hàng với các công hội lớn được? Như thế mà còn cần giả tép riu à?

Về phần kho hàng của Nghĩa Trảm Thiên Hạ yêu cầu độ cống hiến thấp hơn thì phải rồi. Kho của Nghĩa Trảm Thiên Hạ làm sao so với các công hội lớn được, cái này thì công hội lớn nào cũng ngầm hiểu. Ví như BOSS hoang dã hay phần thưởng từ kỷ lục phó bản, vốn đều chỉ luân chuyển qua lại giữa các công hội lớn. Mấy cái này Nghĩa Trảm Thiên Hạ có đập tiền cũng không mua được. Kho hàng không có đồ ngon thì yêu cầu đương nhiên phải thấp. Chuyện này lại chả thấy Nghĩa Trảm Thiên Hạ đề cập đến, chỉ to mồm nói phúc lợi này nọ rồi so sánh với chế độ kho của các công hội lớn phía trên để lòe người chơi.

Các công hội lớn tức tốc vào phản pháo.

Nào thì trình bày phương thức phân phối điểm cống hiến trong công hội nhà mình.

Nào thì tâng bốc các trang bị cao cấp hiếm có, thị trường khan hiếm.

Còn chỉ thẳng vào Nghĩa Trảm Thiên Hạ bảo giỏi thì show cái kho hàng của mày ra đây? Đách gì có đồ ngon thì cần độ cống hiến thấp là tất nhiên.

Nói xong sai luôn thằng spy show ra kho hàng công hội của Nghĩa Trảm Thiên Hạ, quả nhiên là không nhiều đồ ngon bằng các công hội lớn.

Kết quả Nghĩa Trảm Thiên Hạ cười hô hố, nói vì bên này cần ít điểm cống hiến hơn nên thành viên đạt được lâu rồi, giờ đang mặc trên người ấy, làm đách gì còn trong kho mà thấy. Không như các ông, cần điểm cao, đồ còn tồn đầy trong kho đợi đẻ trứng, xía.

Nhất thời diễn đàn bùng nổ trận đấu khẩu, một mình Nghĩa Trảm Thiên Hạ thong dong cân cả thế giới. Người chơi được một phen mở mang tầm mắt, xem không kịp diễn biến.

Trần Quả lại đang nhàm chán lướt diễn đàn thì phát hiện trận đại chiến, vội kéo Diệp Tu sang xem. Diệp Tu đọc xong cũng phải khen Nghĩa Trảm Thiên Hạ ra chiêu này lợi hại.

“Có hơi quá không?” Trần Quả hỏi. Giờ Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã trực diện gây chiến với tất cả câu lạc bộ, nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị chỉ trỏ đả kích.

“Sợ gì, lần trước rêu rao tuyên truyền đã gây thù chuốc oán rồi. Giờ chỉ góp phần phân rõ hai thế đối lập với các công hội lớn thôi, chiêu này rất thông minh. Chị biết sao không? Vì muốn cướp fan từ tay các chiến đội lớn là điều bất khả thi, nên đơn giản là đứng về phía đối lập với chúng. Trong bối cảnh tranh chấp này, người chơi luôn bị dao động, dù người ủng hộ đứng về phía họ không nhiều nhưng lại chỉ có một sự lựa chọn, không như bên kia, muốn ủng hộ phải cân nhắc trong nhiều chiến đội. Còn ở phe đối lập thì chỉ có mình Nghĩa Trảm Thiên Hạ thôi. Chị đoán xem lần này sẽ có bao kẻ tức tối đây?”

“Nhưng cứ đối cứng với tất cả câu lạc bộ cũng không tốt lắm nhỉ?” Trần Quả hỏi.

“Đương nhiên không thể tốt bằng cách chung sống hòa hợp. Nhưng vấn đề là, chị ngẫm lại bối cảnh của thằng chả đi. Tay Trảm Lâu Lan kia nổi tiếng là đại gia Vinh Quang đấy, chỉ dùng tiền thôi đã gây dựng được một công hội sánh ngang với các công hội lớn thuộc câu lạc bộ, giờ lại thành lập chiến đội vào thẳng Liên minh, khẳng định gia thế không đơn giản. Ổng có tài lực, có thể một bước lên trời, cần đách gì phải giả lả với các công hội lớn kia? Công nhận, kẻ lắm tiền thật oai.” Diệp Tu cảm thán.

Nói xong, Diệp Tu nhấn đại một topic vừa có bài mới, đọc lướt qua nội dung rồi nói: “Chị xem, những kẻ dựng nghiệp từ tay trắng như chúng ta sao có thể làm ra thủ đoạn này được.”

Trần Quả cũng F5 xong thì thấy Nghĩa Trảm Thiên Hạ lên tiếng, nói rằng có rất nhiều người chơi mới xin gia nhập, nhưng vì công hội đã full chỗ nên quyết định mở phân hội. Kho hàng phân hội cũng sẽ nhanh chóng thành lập, chẳng qua muốn công hội lên cấp thì còn cần nhờ người chơi cố gắng nhiều hơn.

Trần Quả nhìn thấy Nghĩa Trảm Thiên Hạ mới thành lập chiến đội không lâu đã phất lên như diều gặp gió, trong khi phía mình thì vẫn cứ phải tính toán từng bước gian nan, nhất thời cũng buồn rười rượi, hận mình không đủ tài lực.

Chợt âm báo QQ bên Diệp Tu vang lên, là Ngụy Sâm nhắn, thì ra gã cũng vừa nhìn thấy Nghĩa Trảm Thiên Hạ gióng trống khua chiêng khiêu chiến với các công hội lớn trên diễn đàn.

“Đù, bọn Nghĩa Trảm Thiên Hạ này cũng bá gớm, tao nghe nói hội trưởng bọn này đại gia lắm, không ngờ giờ còn ôm dã tâm thành lập chiến đội. Mà không phải Quân Mạc Tiếu của mày gia nhập bọn nó hả? Có khi nào thằng chả chính là ông chủ giấu mặt của chúng ta không đấy?” Ngụy Sâm hỏi.

Nhìn Ngụy Sâm nói thế mà Trần Quả cảm thấy vô cùng xấu hổ, kết quả thấy Diệp Tu đáp lại rất nhanh: “Không, chủ của chúng ta chính là bà chị bị ông xỉa xói hôm đó đó.”

“Đệch, tao còn có suất ở lại không đấy? Tao thấy có khi phải dọn sang đầu quân cho Nghĩa Trảm Thiên Hạ thôi?”

“Định sang đó làm spy à? Không cần, ông chả vừa bảo acc của tôi ngay trong Nghĩa Trảm Thiên Hạ còn gì?” Diệp Tu đáp.

“Đệch, tính sâu vãi, ra mày đã ngắm trúng tiềm lực của Nghĩa Trảm Thiên Hạ rồi hả?” Ngụy Sâm kinh ngạc.

“Làm gì có, trùng hợp thôi.” Diệp Tu đáp.

“Trùng hợp cũng phải lợi dụng, tao biết mày vô sỉ thế nào mà. Ơ tao tìm mày có việc, suýt thì quên.” Ngụy Sâm vẫn đang lẩm bẩm, nhưng hình như bị ai đó nhắc nhở bèn nhắn tiếp: “Đúng rồi, đống thẻ mày gửi tao sao không có kỵ sĩ?”

“À tui giữ nick kỵ sĩ lại có việc cần, các ông tự nghĩ cách bù vào đi.”

Đọc truyện chữ Full