TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 585: Chương 585: Nơi bắt đầu

Edit: Mei | Beta: Pi

Thế tiến công của Hoa Nhạt Mê Người đẹp vô cùng, tiết tấu lại siêu nhanh, muốn tránh khỏi thế tiến công như vậy đương nhiên Trai Ngầu Cầu Bại phải hành động cực lực. Dẫn đến Trần Quả ở cạnh theo dõi màn hình của Diệp Tu cũng mờ mịt.

Nhưng cô vẫn rất kích động.

Bởi có lẽ, cô là người duy nhất xác định 100% thân phận của hai người.

Miễn bàn về Diệp Tu.

Còn Trương Giai Lạc, đấu pháp trăm hoa vô cùng rực rỡ của chuyên gia đạn dược này đã khiến người ta nghi ngờ, huống hồ còn thêm lời thì thầm của Diệp Tu. Mặc dù ngoài Hoa Nhạt Mê Người thì không ai trong game nghe được cả, nhưng Trần Quả ngồi cạnh Diệp Tu lại nghe rất rõ. Không cần hỏi nhiều cô cũng đoán được chính xác thân phận của người này.

Trần Quả nhất thời chìm đắm trong hưng phấn, chẳng buồn coi thường hành động Diệp Tu kêu gọi mục sư và bị địch xáp lá cà lúc sau.

Trương Giai Lạc tuyệt đối là nhân vật cấp thần đó!

Với tuổi nghề 6 năm, mà hiện tại giải Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang đã tổ chức được tám lần, hắn cũng được xem là bậc lão làng.

Trong 6 năm đó, ba lần tiến vào trận chung kết, thành tích như thế cũng khá trâu bò. Nhìn khắp toàn bộ đại thần trong liên minh, người từng có kinh nghiệm tương tự cũng chỉ có hai người là Diệp Thu và Vương Kiệt Hi mà thôi. Nhưng so với Diệp Thu bốn lần tiến vào chung kết, ba lần đoạt giải quán quân; Vương Kiệt Hi ba lần chung kết, hai lần đoạt giải quán quân; Trương Giai Lạc cũng ba trận chung kết, nhưng chưa xơ múi được giải quán quân nào.

Sự đối lập tàn khốc này quả thực quá đắng lòng. Nhất là ba lần thua trận ở vòng chung kết, đối thủ của Trương Giai Lạc vừa khéo lại là Diệp Thu và Vương Kiệt Hi, nếu so sánh ba người với nhau càng làm nổi bật bi kịch của Trương Giai Lạc.

Vì vậy tại mùa giải trước, cũng chính là mùa giải thứ bảy, sau khi chiến đội Bách Hoa của Trương Giai Lạc thua dưới tay chiến đội Vi Thảo của Vương Kiệt Hi trong trận chung kết lần thứ hai, cõi lòng Trương Giai Lạc tan nát. Sau một kỳ nghỉ dài, hắn bất ngờ tuyên bố giải nghệ, làm cả chiến đội Bách Hoa trở tay không kịp. Cũng vì sự chuẩn bị ở kì nghỉ không tốt, thành tích thi đấu của chiến đội Bách Hoa mới suy sụp nghiêm trọng. Có điều nhờ thành tích trượt dốc của Gia Thế ở mùa giải này quá chói mắt nên đã chiếm không ít trang báo vốn dành để phê bình chiến đội Bách Hoa.

Nhưng sự trượt dốc của chiến đội Bách Hoa không vô lý như Gia Thế. Át chủ bài quan trọng đột nhiên giải nghệ, nhân vật quan trọng không ai tiếp nhận, chiến đội chợt xảy ra biến cố, sụp đổ là chuyện khó tránh khỏi. Tuy vậy, một chiến đội có thể ba lần vào chung kết thì cũng không phải dạng vừa. Tân binh năm hai Đường Hạo của Bách Hoa đã thể hiện nổi bật trong mùa giải này, nhưng nhân vật quan trọng của đội lại rơi vào tay Trâu Viễn, đúng là “không trâu bắt chó đi cày”. Bản thân Đường Hạo dù xuất sắc, nhưng tài khoản lưu manh cũng không phải một át chủ bài tiêu chuẩn, vậy nên thành tích của Bách Hoa còn khá bấp bênh. Vào lúc đó, hiển nhiên sẽ có rất nhiều người nghĩ: nếu như Trương Giai Lạc còn ở lại, có át chủ bài như Bách Hoa Liễu Loạn, lại thêm thế mạnh của Đường Hạo, Bách Hoa ở mùa giải này chắc chắn sẽ có sức cạnh tranh rất lớn.

Mấy tên xấu bụng liên tục móc xỉa Trương Giai Lạc không hổ là đại thần số khổ nhất trong lịch sử Vinh Quang, sau mấy năm không nhịn nổi nữa mà giải nghệ, thì trong đội lại chợt xuất hiện một trợ thủ mạnh. Hắn đã bỏ lỡ khả năng đoạt giải quán quân một lần nữa.

Song, đa số kẻ tốt tính vẫn tiếc nuối thay cho Trương Giai Lạc. Nhìn Bách Hoa Liễu Loạn ở trận chung kết mùa trước vẫn rực sáng như mọi khi kia kìa, Trương Giai Lạc thật sự chưa già tới mức phải giải nghệ. Phấn đấu nhiều năm mà không gặt hái được như nguyện, hơi vẫn còn mà chí đã nguội, sự nản lòng đó đã đẩy hắn bước vào con đường giải nghệ trong thầm lặng, xung động đến mức vô trách nhiệm.

Chuyện về Trương Giai Lạc ầm ĩ suốt một mùa giải, dù chiến đội Bách Hoa có sự quật khởi mạnh mẽ của Đường Hạo, nhưng cũng không thể khiến hồi ức của Trương Giai Lạc trong lòng fan tan biến. Sau màn Đường Hạo đắc ý “lấy hạ khắc thượng” tại trận tân binh khiêu chiến của Ngôi Sao Cuối Tuần lần trước, nhiều người kháo nhau rằng có lẽ vì Bách Hoa luôn miệng nhắc về cựu đội trưởng đã giải nghệ, nên tân binh mới nóng lòng muốn giành ngôi đến tẩu hoả nhập ma như vậy. Nếu suy nghĩ cẩn thận, lý do này có hơi gượng ép, nhưng trong lòng Đường Hạo có bất mãn gì hay không cũng rất khó nói.

Một đại thần vừa lên ngôi trong chiến đội, vậy mà chỉ nghe mọi người nói về người tiền nhiệm tốt đẹp nọ kia, lòng sẽ cảm thấy gì? Nên nhớ, Đường Hạo là đại thần ở mỗi phương diện kỹ thuật, còn xét kinh nghiệm, gã cùng lắm chỉ là một tân binh năm hai, mới 18 tuổi, là độ tuổi dễ tự mãn nhất. Hy vọng vào một thanh niên như thế sẽ bình tĩnh và chín chắn được bao nhiêu?

Nguyên nhân chiến đội Bách Hoa mùa này thi đấu nhấp nhô, đều là bởi vì Trương Giai Lạc giải nghệ mà ra. Hắn ra đi rất dứt khoát, nhưng lòng thật sự cam tâm sao? Nếu như có thêm cơ hội, liệu hắn có trở về hay không? Mùa giải này Đường Hạo trở nên nổi trội, nhiều fan của chiến đội Bách Hoa đã luôn kêu gọi mời Trương Giai Lạc trở về.

Mà hiện tại, trong game thình lình xuất hiện chuyên gia đạn dược của Trương Giai Lạc, kết hợp với sự kiện mời chào Nguỵ Sâm trước đó, Trần Quả lập tức trở nên hưng phấn.

Đối với chiến đội mới bắt đầu như họ, Trần Quả hiển nhiên không yên lòng. Mà hiện tại, lại có một nhân vật cấp thần mạnh mẽ đứng trước mặt, Trần Quả có thể không vui vẻ ư? Cô mong chờ trường hợp tương tự Nguỵ Sâm sẽ tái diễn.

“Cậu chạy đến Mưu Đồ Bá Đạo nằm vùng là vì chuyện này sao?” Trần Quả kích động đến mức giọng run run.

“Chuyện gì cơ?” Diệp Tu thắc mắc.

“Tên đó! Trương Giai Lạc.” Trần Quả chỉ bóng dáng của Hoa Nhạt Mê Người vừa né qua trên màn hình Diệp Tu. Đại thần quyết đấu, nhìn bằng góc nhìn thứ nhất, Trần Quả có hơi nhức đầu.

“Tui tìm Trương Giai Lạc nên đến Mưu Đồ Bá Đạo nằm vùng? Chị phân tích tính logic trong chuyện này dùm tui cái.” Diệp Tu bó tay.

“Không phải sao?” Trần Quả khó hiểu.

“Tất nhiên không phải rồi! Chỉ là tình cờ thôi! Nếu biết thằng chả ở đây, tui làm vậy chẳng phải tự sát sao?” Diệp Tu nói.

“Cậu làm vậy là sao?”

“Thì mặc trang bị hiện tại, còn không vào công hội, kém tới 160 điểm thuộc tính.” Diệp Tu nói.

“Ý cậu là cậu đánh không lại ổng?”

“Chẳng lẽ chị không thấy tui vừa chết một lần sao?” Diệp Tu khó hiểu hỏi lại.

“Chị tưởng đó là chiến thuật chơi bẩn của cậu.” Trần Quả trợn mắt há mồm.

“Làm gì có chiến thuật như vậy, hồi sinh cũng mất kinh nghiệm đó, hiện tại đang max cấp, kinh nghiệm rớt thì thuộc tính cũng rớt luôn.” Diệp Tu nói.

“Thế thì. . . Chẳng phải cậu đang gặp nguy hiểm sao?” Trần Quả hỏi.

“Không thấy tui mới kêu cứu mục sư à?” Diệp Tu nói, “Nãy giờ chị lo coi cái gì vậy?”

“Chị. . . Chị . .” Trần Quả nghẹn lời. Cô thật sự không ngờ nguyên nhân Trai Ngầu Cầu Bại hy sinh, Diệp Tu cầu cứu mục sư lại đơn giản chỉ là “Đánh không lại”. Cô theo thuyết âm mưu mà cho rằng hành vi của hắn đang ẩn chứa kế hoạch xấu xa gì. Nào ngờ sự thật lại làm cô câm nín.

Đánh không lại sẽ chết.

Đánh không lại thì kéo đồng bọn đến thôi.

Hợp logic vờ lờ! Nhưng chuyện xảy ra với Diệp Tu, lại bị Trần Quả cho rằng không hợp logic ngay và luôn.

Trong khi Trần Quả sững sờ, Diệp Tu bèn mặt dày nhắc nhở: “Chị có giúp không đó??”

Giờ Trần Quả đã biết, đây không phải âm mưu, không phải lời rác rưởi, càng không phải bẫy rập, đây thực sự là đánh không lại nên kêu cứu.

Tuy Trai Ngầu Cầu Bại của Diệp Tuy tranh thủ phản công ngay lúc Trương Giai Lạc đang ngây người, nhưng chính hắn cũng nói với Trần Quả, nhân vật của hắn kém quá nhiều. Trang bị Tưởng Du đưa cho chỉ nhỉnh hơn bộ đồ ban đầu, thua xa Hoa Nhạt Mê Người, mà còn không phải chỉ về mặt số liệu. Trai Ngầu Cầu Bại được Tưởng Du quăng đại một bộ trang bị, nhưng Hoa Nhạt Mê Người hiển nhiên được Trương Giai Lạc tỉ mỉ phối hợp, dựa trên thói quen thao tác và phong cách của bản thân. Tựa như hai bên đánh nhau, một bên vơ đại cục gạch ven đường, còn bên kia lại cầm vũ khí chuyên dụng quen thuộc.

Tiếp đó là sự chênh lệch 160 điểm thuộc tính, bởi Trai Ngầu Cầu Bại không có công hội, cho nên không có 160 điểm, còn Hoa Nhạt Mê Người lại trực thuộc công hội Bách Hoa.

Chỉ bằng hai nhược điểm này là đủ.

Đối thủ bây giờ không còn là người chơi ất ơ nào mà Diệp Tu có thể vượt cấp hành hạ ở Thần Chi Lĩnh Vực. Đây là đại thần chuyên nghiệp cùng đẳng cấp với hắn, chỉ ít hơn hắn một lần đánh trận chung kết. Đừng nói người chơi thường, dù là Ngụy Sâm hiện tại cũng không cùng cấp bậc với Trương Giai Lạc.

Vì vậy, Diệp Tu tranh thủ sơ hở chỉ có thể cho Trai Ngầu Cầu Bại ngầu được một lúc, Trương Giai Lạc lại bình tĩnh dựa vào ưu thế của mình làm cho hai bên hoà nhau, bất đắc dĩ, Diệp Tu đành phải gọi người giúp thôi.

Nhưng lần này, người của Bách Hoa lại không cho hắn cơ hội đó.

Sau khi nhận ra thân phận của Trương Giai Lạc, niềm tin bảo hộ trận đấu này còn vượt xa chuyện cướp BOSS.

“Bùm nó! ! !”

Sau khi nghe được Diệp Tu kêu cứu, người chơi của công hội Bách Hoa phấn khởi hò nhau cố lên.

Trương Giai Lạc như quay về sân đấu, tấn công liên tục giữa tiếng cổ vũ của fan.

“Ế, cần gì phải nghiêm túc vậy chứ?” Diệp Tu vừa nói vừa điều khiển Trai Ngầu Cầu Bại tìm kiếm sơ hở để lợi dụng.

“Tui thấy ông cũng đâu có nghiêm túc đâu?” Cuối cùng, Trương Giai Lạc cũng lên tiếng.

“Tui đang lập lại chiến đội, trở về liên minh, tất nhiên phải nghiêm túc chứ. Tui đang làm chuyện đứng đắn cơ mà! Ông muốn tự sướng bằng cách cho gà ăn thì phắn chỗ khác! Mau giả bộ rớt mạng đi.” Diệp Tu đề nghị.

“Chẳng phải ông từng bảo cho gà ăn rất kèm tằm sao? Tui thấy rắc hành cho ông ăn cũng được lắm.” Trương Giai Lạc nói.

“Tui đang làm chuyện đứng đắn, không có thời gian xà quần với ông đâu!” Diệp Tu giận.

“Còn chưa định từ bỏ?” Trương Giai Lạc ướm hỏi.

“Sao tui phải từ bỏ?” Diệp Tu hỏi lại.

“Chẳng phải ông đã giành được tất cả những gì nên có rồi ư? Còn chấp nhất làm gì?” Trương Giai Lạc tò mò.

“Quán quân ấy hả, tui chưa từng nghe nói có người sẽ ngại nhiều.” Diệp Tu đáp.

“Ông còn muốn đoạt giải quán quân à?” Trương Giai Lạc cười.

“Cảm giác giật cúp dễ nghiện lắm, ông nhắc làm tui nhớ cảm giác đó ghê.” Diệp Tu nói.

“Đù má. . .” Trương Giai Lạc phát bực, hoàn cảnh bản thân thế nào mà còn tán dóc chuyện giật giải với tên này, chẳng khác gì tự xát muối vào vết thương!

“Tui không thấy đã đến lúc mình phải rút lui, chỉ cần có cơ hội, tui mãi mãi sẽ không rời khỏi, dù rằng chỉ kéo dài thêm một ngày.” Diệp Tu nói.

“Anh hai, hiện tại anh cũng đang giải nghệ thì phải?” Trương Giai Lạc nói.

“Phấn đấu đâu chỉ giới hạn ở Liên minh Chuyên nghiệp, nơi đây cũng là Vinh Quang, đây mới là nơi bắt đầu thực sự của chúng ta.”

Đọc truyện chữ Full