TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 589: Chương 589: Rút quân hết

Edit: Hwan | Beta: 2K

“Dùng Thập Tự Chinh Phán Xét đánh ra Phản Công Bão Táp.” Đám kỵ sĩ đều hoảng sợ. Theo lý thuyết, chuyện này không vi phạm nguyên tắc của hệ thống, nhưng lại rất khó . Thập Tự Chinh Phán Xét là đại chiêu cấp 70, thao tác đương nhiên rườm rà hơn, tốc độ tay cần bùng nổ tức thì để dùng Thập Tự Chinh Phán Xét xả Phản Công Bão Táp, đó là chuyện đám người chơi thường không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng bây giờ, Trai Ngầu Cầu Bại lại sử dụng Thập Tự Chinh Phán Xét.

“Nó chỉ dùng thôi mà, chưa chắc thành công đâu?” Có người tự an ủi, dù sao đi nữa, thấy một kẻ chơi cùng nghề mà còn mạnh hơn mình, không ít người vẫn cảm thấy gato.

Thành thử ra, cả lũ mở to mắt, dõi theo từng động tác của Trai Ngầu Cầu Bại.

Nhát đầu tiên trúng mục tiêu.

Một tên thích khách đứng gần lập tức bị Trai Ngầu Bại chém cạp đất. Nhát đầu tiên của Thập Tự Chinh Phán Xét vốn không mạnh đến vậy, nhưng có thêm sự phụ trợ của Phản Công Bão Táp, lực công kích của nó liền được cộng dồn với Phản Công Bão Táp. Tuy lần này không dùng Tinh Thần Kỵ Sĩ, nhưng đây cũng là một chiêu tích tụ công kích của nhiều người chơi, một nhát ấy cũng bằng với cả lũ xáp lá cà.

Thích khách không phải nghề màu dày, thanh máu cũng không còn đầy sau một hồi chiến đấu, ăn một đòn này xong liền nằm sải lai trên đất, còn chưa ngoi đầu chiến tiếp đã bị đập phát chết tươi.

Tiếp đó chính là nhát thứ hai.

Nguyên tắc cộng dồn sát thương của Thập Tự Chinh Phán Xét rất đáng sợ, nhưng điều kiện trước tiên là phải đánh trúng đối thủ, đánh trúng đối thủ mới gây thương tổn. Bởi vì số sát thương được cộng dồn bởi Thập Tự Chinh Phán Xét không phải lực công kích, mà là thương tổn của những nhát trước đó. Lực công kích và thương tổn là hai khái niệm khác nhau, mục tiêu bị đánh trúng rơi bao nhiêu máu mới được tính là thương tổn. Còn nếu không đánh trúng mục tiêu, dù lực công kích có cao tới đâu, thương tổn vẫn chỉ vỏn vẹn bằng 0.

Nhát Thập Tự Chinh Phán Xét đầu tiên của Trai Ngầu Cầu Bại đã trúng mục tiêu, lại nhờ Phản Công Bão Táp, ngay nhát đầu đã tạo nên sát thương đủ để giết người ngay, dễ thấy nhát thứ hai của hắn sẽ đáng sợ nhường nào. Kỵ sĩ của Mưu Đồ Bá Đạo tất nhiên hiểu rõ cách tính của Thập Tự Chinh Phán Xét, nên khi nhìn thấy Trai Ngầu Cầu Bại dùng Thập Tự Chinh Phán Xét, họ chỉ ngạc nhiên làm sao mà hắn có thể làm được thao tác ấy. Nếu chỉ suy xét sự lựa chọn kỹ năng, bọn họ sẽ không hề bất ngờ, chọn Thập Tự Chinh Phán Xét lúc này rất có lợicho việc tăng sức tấn công.

Nhát thứ hai tất nhiên cũng trúng mục tiêu.

Những kẻ đứng gần Trai Ngầu Cầu Bại chủ yếu là những nghề cận chiến. Nhát đầu mở màn bằng một tên thích khách, chiếm được lượng sát thương khá lớn, nhát thứ hai bèn được cộng dồn thêm, tuy không còn hiệu quả của Phản Công Bão Táp, nhưng cũng lập tức giết chết một quỷ kiếm sĩ trong khoảnh khắc.

Tiếp đó là nhát thứ ba.

Lực tấn công của nhát này bằng tổng thương tổn của hai nhát giết chết thích khách và quỷ kiếm sĩ chớp nhoáng kia, Trai Ngầu Cầu Bại cũng không cần cẩn thận lựa chọn nghề tiếp theo nữa, quơ kiếm bổ đại vào một tên cuồng kiếm sĩ bên cạnh, tuy giáp nặng máu dày hơn, song cũng không chịu nổi lực tấn công đã được cộng dồn, cuồng kiếm sĩ nối gót ra đi.

Tiếp đó là nhát thứ tư, nhát thứ năm…

Thập Tự Chinh Phán Xét có thể đánh trúng đối thủ không, chỉ đồng nghĩa với việc có thể đập phát chết tươi hay không mà thôi. Giờ số sát thương mà hắn tích lũy đã đủ, quất nghề nào cũng có thể giết chết ngay và luôn.

Bách Hoa Cốc dù hăng máu mấy, giờ cũng hiểu bước lên sẽ chịu chết, hết cách đành phải né tránh, nhưng tốc độ của kỵ sĩ dùng Thập Tự Chinh Phán Xét nhanh chẳng kém gì Xung Kích. Nhiều người chơi cũng vì tốc độ tay không thể theo kịp mà bạ đâu chém đó, nhưng còn Trai Ngầu Cầu Bại thì sao?

Nói thật ra, mọi người cũng thấy hắn bạ đâu chém đó, nhưng có lẽ tên này thật sự khống chế được tốc độ tay, hoặc là hắn ăn may, mỗi lần vung kiếm đều trùng hợp đánh trúng mục tiêu. Tóm lại khi Thập Tự Chinh Phán Xét chấm dứt, công hội Bách Hoa Cốc đã có tám người bị phán thành xác chết.

Sự xung động, bất chấp và chiến ý của người chơi Bách Hoa Cốc đã bị loạt chiêu seckill ấy chặt đứt. Người chơi bên Bách Hoa Cốc dần đoán ra được chiêu trò của Trai Ngầu Cầu Bại, lực tấn công cộng dồn kiểu này còn đáng sợ hơn cả BOSS. Điều đáng sợ hơn là chưa từng có ai nghĩ tới chuyện cộng dồn tổn thương kiểu này – thứ chỉ tồn tại trên mặt lý thuyết. Thế nhưng, hôm nay họ được tận mắt chứng kiến, hệt như một câu chuyện thần thoại được lưu truyền chợt hiện ra trước mặt.

“Còn ai nghi ngờ muốn thử không?” Trai Ngầu Cầu Bại lớn tiếng dọ dẫm, dưới chân hắn nằm rải rác tám thi thể, những người khác chỉ đứng xa ngóng nhìn, ngay cả người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo cũng không dám lại gần.

Nhưng nhìn mãi cũng kì, giờ người của Bách Hoa Cốc chỉ mong đại thần nhà mình có thể đạp mây bảy màu, bay từ trên trời xuống thu phục yêu nghiệt này. Có điều nhìn kỹ lại, nơi mà Hoa Nhạt Mê Người ngã xuống đã không còn thi thể, hiển nhiên đã chọn về thành dưỡng sức. Người Bách Hoa Cốc cũng nhìn xem danh sách đoàn đội, quả thật không có tên người này.

Khi nhân vật lựa chọn hồi sinh, thì sẽ tự động rời khỏi đoàn đội trước đó.

Đi rồi sao?

Ngẫm lại cũng phải, người ta là đại thần, không phải người bình thường, chuyện dung tục như nằm thẳng cẳng trên mặt đất chờ hồi sinh quả thật không nên xảy ra.

Hoa Nhạt Mê Người.

Tất cả người chơi của Bách Hoa Cốc tham dự trận chiến đều khắc sâu cái tên này. Chẳng qua đây rốt cuộc là Trương Giai Lạc thật sự, hay chỉ nhất thời mượn tạm nhân vật đến chơi thôi, không ai biết rõ. Người này gia nhập Bách Hoa Cốc lúc nào, gia nhập ra sao, ai duyệt… Hội trưởng của Bách Hoa Cốc là Hoa Khai Kham Chiết hỏi mấy người ở tầng quản lý, nhưng không ai rõ, gã định bụng thêm bạn tốt với Hoa Nhạt Mê Người, nhưng được thông báo người này không mở mục kết bạn.

Nếu đổi là người bình thường, Hoa Khai Kham Chiết sẽ hò hét trên kênh công hội, nhưng đây là đại thần gã tôn kính nhất, nào dám như vậy.

“Hội trưởng, bây giờ chúng ta…” Có người trong Bách Hoa Cốc xin chỉ thị của hội trưởng.

“Rút lui trước.” Hoa Khai Kham Chiết nói.

Lời này rất hợp ý mọi người. Phát hiện ra đại thần Trương Giai Lạc trong công hội, những người chơi ở đây đều là fan hâm mộ rồi mới trở thành thành viên của Bách Hoa Cốc, nên làm gì còn tâm tư đánh BOSS nữa. Huống hồ còn thằng cờ hó yêu nghiệt kia ở đó, e là bọn họ không thể hàng phục nổi, không bằng về trước xem xem có cơ hội cúng bái đại thần hay không, biết đâu lại may mắn xin được một hai bảo bối có thể hàng yêu trừ ma, trong Tây Du Ký, Phong Thần Bảng đồ không phải đều diễn biến như vậy sao?

Người chơi của Bách Hoa Cốc bắt đầu rút lui, đương nhiên sẽ không ai ngăn cản. Mục tiêu tranh đoạt của mọi người là BOSS, không phải PK, nhìn thấy Bách Hoa Cốc rời đi, nếu không phải quá bận bịu, bọn họ còn muốn vẫy tay hôn tạm biệt nữa kìa.

Bách Hoa Cốc vừa đi phát, Trai Ngầu Cầu Bại đã xông lên chuẩn bị mần gỏi công hội Luân Hồi.

Công hội Luân Hồi cũng trải qua chuyện bị đập phát chết luôn, nên đang cảm thấy may mắn khi thấy Trai Ngầu Cầu Bại lao tới chỗ Bách Hoa Cốc. Ai ngờ sau khi bị xử thì Bách Hoa Cốc quay mông bỏ chạy, Trai Ngầu Cầu Bại không hề nghỉ tay, lập tức nhào tới bọn họ.

Người của công hội Luân Hồi nhất thời khiếp sợ, tất cả mọi người đều quay đầu về phía hội trưởng.

Hội trưởng Tam Giới Lục Đạo nhìn thấy màn này, biết đã mất hết sĩ khí, hơn nữa đừng nói hiện giờ đối phương có một cao thủ trâu bò như vậy, dù không có đi nữa thì sau khi Bách Hoa Cốc bỏ đi, bọn họ sẽ phải 1 chọi 1 với Mưu Đồ Bá Đạo. Vừa mới bị chết một mớ, BOSS tuột khỏi tay, công hội Luân Hồi nằm ở thế yếu giờ muốn hòa cũng khó.

Tam Giới Lục Đạo thở dài, không biết phải làm gì, ra một chỉ thị đầy lý trí: “Chúng ta cũng rút.”

Công hội Luân Hồi cũng biến, tất nhiên cũng không ai ngăn lại, tất cả đều cuốn gói, nên Vực Lưỡi Đao lúc này chỉ còn lại người của Mưu Đồ Bá Đạo. Không ít kẻ lập tức hưng phấn, chỉ thiếu nước nhảy lên hoan hô với màn cướp BOSS lần này.

Nhưng Tưởng Du ngược lại vô cùng cuống quýt, liên tục gửi một đống tin, tất cả đều là chat mật cho tay chân tâm phúc.

Trong tình huống không có ai tranh đoạt, người của Mưu Đồ Bá Đạo khống chế BOSS khá hoàn mỹ, chuyện thịt nó chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng nếu chỉ để đánh BOSS thì một đống đoàn đội thế này rõ ràng quá thừa mứa. Không ít người chơi không chen lọt, chỉ đành lượn lờ xung quanh. Mà những người Tưởng Du liên lạc đều nằm trong nhóm này.

“Không thấy.”

“Không thấy.”

“Không thấy.”

Một loạt các tin nhắn lần lượt trả lời Tưởng Du.

“Không được lơ là.” Tương Du nghiêm túc đáp lại.

Cả đám buồn bực, hội trưởng bảo họ chú ý xem xung quanh có mai phục hay người chơi nào khả nghi không. Mọi người vòng lui vòng tới nhưng chỗ này vô cùng yên ắng, người qua đường ABC, kẻ nhặt mót nhặt chai gì cũng không có, thiệt tình là không thấy gì mà.

Nhưng hội trưởng đã bảo chú ý thì mọi người không thể làm gì khác ngoài chú ý. Vừa rồi chạy một vòng theo chiều kim đồng hồ, giờ thì chạy ngược lại một vòng, thấy BOSS đã sắp đi chầu ông bà rồi nhưng bọn họ còn chưa phát hiện được gì cả.

Tưởng Du không tài nào nghĩ ra, chẳng lẽ không có âm mưu gì? Không thể, không có khả năng, người này không thể nào đến làm không công cho bọn họ được? Nhất định là có âm mưu gì trong lúc đánh BOSS, hay mục đích của nó là cướp vật liệu? Nhưng hiện giờ thù hận đã ổn định, mà trong hoạt động đoàn đội kiểu này thì chắc chắn phân phối đồ cho đội trưởng, thoạt nhìn không chút sơ sẩy nào. Nhưng mà càng như vậy, Tương Du càng xoắn xuýt. Tình huống này càng khiến gã cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì.

“Hội trưởng, sắp xong rồi.” Đúng lúc này thì nhận được tin từ tiền tuyến.

“À…..” Tưởng Du lên tiếng, điều khiển nhân vật tiến lên, đồng thời gã cũng được thêm vào đội ngũ đang giữ thù hận, tiếp đó chuyển chức đội trưởng cho gã. Đây là một thỏa thuận ngầm của họ, bất cứ lúc nào có hội trưởng dẫn đội thì sau cùng đều do hội trưởng xử trí.

Du Phong Điện của Tưởng Du từng bước đi về phía BOSS, nhưng không hề để mắt tới con BOSS sắp tèo kia, mà trước sau chỉ chằm chằm vào Trai Ngầu Cầu Bại bên này. Trai Ngầu Cầu Bại thì sao? Trong tình cảnh đã chắc như ăn bắp này, hắn chỉ tùy ý tung tẩy cho vui.

“Chết.” Nghe tiếng hò hét của đám người chơi phía trước, Tưởng Du thấy lòng mề phèo phổi đều vọt cả lên. Cũng đúng lúc này, Trai Ngầu Cầu Bại bỗng dừng thao tác.

Đọc truyện chữ Full