TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 679: Chương 679: Chỉ là BOSS hoang dã cấp 60 thôi mà!

Edit: Cú | Beta: Kha

Những người chơi chịu tổn thất trầm trọng này, làm sao còn giữ được nhiệt tình xông pha chiến đấu? Đại đa số đều thất thần ủ rũ, không khí sau những cuộc chiến luôn tiêu điều ảo não như vậy. Cuộc chiến lần này tới quá nhanh, lúc vòng tứ kết bắt đầu thì cũng là lúc manh nha, đến khi kết thúc trận thứ nhất vòng chung kết, xem như là đỉnh điểm của cao trào. Suốt một đêm này, những ai tràn đầy nhiệt huyết đều tàn tạ tả tơi. Nhất là những người không có đoàn đội, chỉ biết đơn đả độc đấu thì hầu hết đều trần như nhộng chào đón bình minh.

Nhưng nếu vậy mà có thể lớn lối được thì đúng là quá ngon, lớp fan trung thành chắc chắn cũng sẽ không oán không hối. Nhưng sau một đêm này, có nhà nào ăn thiệt thòi lớn sao? Có nhà nào bị giết đến thảm thiết sao? Không có! Bất cứ ích lợi nào vừa chiếm được đều không ảnh hưởng gì đến đại cục. Căn cơ nền móng của các công hội câu lạc bộ lớn tham dự cuộc chiến, không phải là thứ có thể bị dao động chỉ sau một đêm.

Trận đại chiến đẫm máu lần này đơn giản chỉ là một lần tranh giành thể diện mà thôi. Ngoại trừ giải tỏa tâm lý và hiến dâng lòng nhiệt huyết, tuyệt đối không còn bất cứ tác dụng nào. Sau nhiệt huyết đó, cái gì cũng thành hư không cả. Tâm trạng trống rỗng, ô trang bị cũng trống rỗng như nhau.

Tâm trạng của đa số đều là khóc không ra nước mắt. Đương nhiên, cũng không thiếu kẻ cảm thấy cực sảng khoái, cực đã ghiền. Tuy rằng cả người rách nát nhưng vẫn đang dương dương đắc ý kể lại chuyện tối hôm qua mình đã một đao chém chết thằng cờ hó kia thế nào. Đây chắc là cảnh giới tối cao của sự thẩm du tinh thần quá.

Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu đi dạo, thấy đa phần các người chơi đều mang vẻ mờ mịt sau trận chiến đẫm máu. Còn về các công hội câu lạc bộ lớn thì không được thảnh thơi như vậy, tất cả còn đang bận phét lác trên kênh thế giới rằng trận chiến tối qua vô cùng dữ dội, các thành viên thì dũng mãnh ra sao, đám fan điên cuồng thế nào.

Theo sự tuyên truyền của các câu lạc bộ thì hình như trong trận này, tất cả đều thắng lợi. Nhưng theo các câu chuyện từ miệng người chơi khắp hang cùng ngõ hẻm, thì trận này tất cả mọi người đều thất bại.

Diệp Tu cũng không cảm thấy bất ngờ gì. Kết quả của việc giành thể diện chắc chắn sẽ như vậy. Nhưng dù sao cũng chỉ là game mà thôi, nếu như ngay cả một lần giành thể diện cũng không có, chỉ cắm đầu đánh đấm vì lợi ích, thì còn thú vị mọe gì nữa.

Các công hội câu lạc bộ lớn vừa phải tung hô nhà mình mạnh mẽ, vừa an ủi đám fan chịu tổn thất trong trận chiến vừa rồi, cũng phải có hành động phân phát trang bị bù đắp lại. Về phần trong đó có đục nước béo cò hay gì không, kỳ thực cũng chẳng quan trọng lắm.

Trang bị phân cho ai cũng là phân, dù sao cũng không diếm riêng được, chủ yếu là phải để fan cảm thấy mình được quan tâm, để mọi người cảm thấy chúng ta là một. Câu lạc bộ phải thể hiện được điều này mới là quan trọng.

Hơn nữa, làm gì có nhà nào không thành thạo mấy trò này. Thoáng nghe thì thấy kiểu đỏ máu quần nhau cả đêm rồi tự mình khâu vá vết thương thật sự quá rửng mỡ, nhưng đấy lại là lòng nhiệt tình của người chơi. Trên thực tế, câu lạc bộ nào cũng thích đám fan của mình nhiệt tình như vậy. Nếu ai cũng lạnh lùng lý trí thì sẽ có nhiều công việc không thể triển khai được.

“Không ngờ trận này lại kết thúc nhanh quá.” Hội trưởng của bốn nhà than thở, họ chỉ mong đám công hội lớn mau chóng đánh tiếp. Nhưng coi bộ giờ đã là kết thúc rồi, người chơi thương vong quá nhiều không thể tiếp tục được, cuộc chiến cũng vô tình bị giảm lửa theo.

“Không sao hết, còn lượt về trận trung kết mà.” Tên chuyên giậu đổ bìm leo thì đương nhiên không ngại phốt, thậm chí còn hy vọng lượt về chung kết sẽ đánh nhau tưng bừng hơn.

“Tuần này còn bao nhiêu BOSS hoang dã vậy?” Diệp Tu hỏi Trảm Lâu Lan.

“36 con.” Bên Trảm Lâu Lan có ghi chép lại, gã bèn rep.

Cùng lúc đó, sau khi chiến sự nguội dần, các công hội lớn vừa phải an ủi anh em, vừa xử lý tình hình BOSS hoang dã trong tuần.

“Tuần này còn 36 con BOSS hoang dã, có chín con cấp 70. Đêm qua lúc mọi người không để ý, BOSS đã reset bảy con, trong đó có bốn con cấp 70 là Ám Dạ Lưu Quang ở Cung Điện Bóng Đêm, Kiểm Lâm Duy Cơ ở Cây Thế Giới, Đao Khách A Hữu ở Khe Than Thở và Đấu Sĩ Ẩn Dật Aryan ở Thác Tịch Dương.”

Đừng tưởng các công hội lớn chỉ cắm đầu vào PK, về chuyện thống kê BOSS bọn họ cũng chẳng kém cạnh chút nào, đặc biệt là BOSS cấp 70 cực kỳ quan trọng, là trọng điểm trong báo cáo.

“Hời cho mấy nhà kia rồi.” Các công hội lớn thầm nghĩ, chuyện BOSS bị nhà ai ăn mất không còn quan trọng, dù sao bọn họ đã mang người đến, mấy công hội kia chẳng thể làm gì được nữa.

“Tranh thủ còn đang rảnh rỗi, thông báo anh em ở các nơi chăm để ý BOSS một chút.” Lệnh của các công hội lớn gần giống nhau. Trận chung kết cuối còn chưa xong, bọn họ cũng chẳng biết bao giờ lại vã nhau tiếp. Dù sao thân là người lãnh đạo công hội, bọn họ sẽ không khơi mào một trận giành thể diện vô nghĩa như vậy. Các công hội câu lạc bộ lớn đều đại diện cho fan nhà mình, tỏ thái độ không chịu thua thiệt mới thà bỏ bảy con BOSS để tham gia trận đánh không có kết cuộc tốt này. Giờ có vẻ nguôi ngoai rồi, họ tất nhiên sẽ vui mừng nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ đây không phải là nghỉ phép, tình hình BOSS hoang dã vẫn phải được nắm bắt đầy đủ.

“Hiểu rồi.” Thành viên của các công hội lớn đều lớn tiếng đáp lại chỉ thị của người đứng đầu.

Thời gian trôi qua. Sáng sớm game cũng vắng vẻ, mọi người tranh thủ hồi phục tinh thần và sửa sang trang bị. Còn thành viên của các công hội lớn thì sao? Bọn họ hồi phục nhanh hơn, nhất là đoàn tinh anh, công hội chắc chắn phải bỏ công chấn chỉnh lại cả team sau một trận chiến ác liệt. Lúc này mọi người cũng chẳng thèm để ý trang bị nữa, cắm đầu cắm cổ cày lại mớ exp rớt do ngỏm củ tỏi hôm qua. Đánh nhau loạn xạ như vậy, không ai có thể chịu nổi, trừ khi tên này không thuộc đầu chiến tuyến.

Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, cho đến khi các công hội lớn nhận được tin tức.

Ngay ở eo biển Nghênh Không, BOSS level 60 Người Về Từ Biển Đêm Cam Liệt reset.

“Chỉ là con BOSS hoang dã 60 thôi ư?” Đa số thành viên trong công hội thắc mắc, bởi vì BOSS hoang dã level 60 không được họ coi trọng lắm, đừng nói đoàn tinh anh, đến đoàn thường trực cũng chẳng cần luôn, cứ lập bừa một đoàn đi là được.

“Chỉ là con BOSS hoang dã 60 thôi ư?” Các công hội lớn không hề biết rằng, lúc này các công hội nhỏ cũng than thở hệt vậy, bọn họ mà nghe được chắc phải ngạc nhiên lắm. Từ bao giờ mà mấy công hội nhỏ cũng bất bình với BOSS hoang dã cấp 60 hả.

Tại eo biển Nghênh Không.

Sau khi nhận được tình báo, các công hội lớn đều phái người chạy đến.

Bên Lam Khê Các, Lam Hà điều khiển acc Lam Kiều Xuân Tuyết ở Thần Lĩnh Chi Vực của cậu, chỉ huy một đoàn đội mới gom vội chạy tới nơi.

Trải qua trận thế chiến, toàn bộ công hội đều mệt lữ người, lúc này sao Lam Hà còn mặt dày trốn không đứng ra gánh vác áp lực cùng anh em chứ? Vì vậy trách nhiệm đoạt BOSS đau khổ lại lần nữa rơi xuống đầu cậu.

“Nếu đến nhanh một chút, giành và giết được BOSS trước thì tốt quá…” Lam Hà lạc quan hy vọng.

Nhưng Lam Khê Các lại không phải công hội nhận được tin sớm nhất, đoàn đội của họ mới đi nửa đường thì nhận được tin từ người đến trước, đã có công hội khác kéo đến bắt đầu clear map rồi.

“Là nhà ai mà nhanh vậy?” Lam Hà hỏi.

“Công hội Hạ Vũ.” Người đến trước nhắn lại.

“Công hội Hạ Vũ à, chẳng lẽ muốn săn trộm BOSS…..?” Lam Hà suy nghĩ, cậu từng trải qua nhiều tình cảnh rồi, công hội tầm trung có ý gì cậu cũng hiểu.

“Tranh thủ thời gian.” Lam Hà lệnh cho đội ngũ. Tuy chỉ là công hội Hạ Vũ, nhưng BOSS lại chỉ mới 60, giết cũng chẳng khó khăn gì, còn chậm chân e rằng không nhìn thấy BOSS nữa.

“Theo dõi cẩn thận cho tui.” Lam Hà lại nhắn cho bộ phận tình báo phía trước.

“Lại có công hội khác đến.” Phía trước đáp lại.

“Hử, nhà ai đó?” Lam Hà vội vàng hỏi.

“Nghĩa Trảm Thiên Hạ.” Phía trước rep.

“Ồ, đúng lúc đó, để bọn họ đánh nhau một trận đi, ta chỉ việc tới lấy đồ thôi.” Lam Hà sung sướng.

“Lại thêm nhà nữa nè.” Tin ào ào nhắn đến, “Là bên Chiêu Hoa.”

“Oh….”

“Người của công hội Việt Vân cũng tới rồi.” Tin tức lại về.

“Sao lại vậy được, mấy công hội đó còn nhạy tin hơn cả mình à?” Lam Hà buồn bực. Việc tìm BOSS hoang dã là phải dựa vào sức người. Công hội nào càng nhiều thành viên thì mạng lưới tình báo càng lớn. Những công hội lớn gồm nhiều phân hội như họ sẽ hơn xa mấy công hội tầm trung. Thế mà giờ đã có bốn công hội như vậy tới trước, chứng tỏ tình báo phe địch nhanh hơn, để Lam Khê Các giờ vẫn còn ngu ngơ chạy được nửa đường.

Nhưng dù cậu có đến trước hay sau, BOSS cũng chưa chắc lấy được nhỉ? Không thể kéo BOSS đi được, vậy chi bằng cứ tới muộn rồi nẫng tay trên của chúng là xong. Lam Hà nghĩ vậy, lại nhắn: “Liên tục báo tình hình chiến đấu cho tui nhé.”

“Người Trung Thảo Đường đến.” Tin nhắn lập tức được trả lời.

“Nhộn nhịp quá nhở……” Lam Hà than thở.

Tại eo biển Nghênh Không, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào tảng đá ven biển, còn trên tảng đá đã hóa thành chiến trường. Công hội Hạ Vũ vừa đến trước nhất đã quần nhau với BOSS hoang dã Người Về Từ Biển Đêm Cam Liệt.

Đoàn Trung Thảo Đường phái tới cũng là một nhóm gom tạm. Người dẫn đoàn tên Cúc Bách Nhật, giữ cấp cao ở Trung Thảo Đường. Người như vậy mỗi công hội đều phải dắt theo, để BOSS có rơi đồ thì anh em cũng tin tưởng yên tâm cử ra nhặt đồ.

Sau khi dẫn đoàn đến bãi đá, Cúc Bách Nhật nhìn mà chả hiểu mô tê gì. Người công hội Hạ Vũ đang tích cực đập BOSS, còn ba công hội khác đứng xung quanh xem…..

Đứng ngắm thôi chắc là định chờ một mẻ hốt gọn rồi, cái này thì dễ hiểu, nhưng người công hội Hạ Vũ sao lại ngớ ngẩn đến thế? Thấy người ta làm hoàng tước núp đằng lưng, vậy mà còn tự cos bọ ngựa múa càng… Đùa nhau à?

Cúc Bách Nhật khó hiểu, vì thế cũng án binh bất động. Mọi người đều thích hành động sau, bớt việc nhàn thân mà. Cứ như vậy, từng nhà đều lũ lượt kéo đến, Mưu Đồ Bá Đạo, Lam Khê Các, Luân Hồi, Yên Vũ, ngay cả Gia Vương Triều cũng đến luôn, hiển nhiên là dù đội nhà đã bị loại nhưng người ta vẫn không từ bỏ tham vọng.

Người của các công hội đều không thể hiểu nổi, chỉ đành khó hiểu đứng vây xem. Gan phổi của đám Hạ Vũ đang vã BOSS cũng run rẩy theo! Ôi đờ mờ, quy mô lớn vờ lờ, hàng tá công hội đang xem họ trình diễn kia kìa.

Đọc truyện chữ Full