TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 686: Chương 686: Đau nhưng mà sướng!

Edit: Cớt | Beta: Mei + Tiếu

Hoàng Thiếu Thiên nói hắn không có gì muốn nói cả.

Ngay lập tức, tất cả phóng viên đều trở nên xúc động. Cách bộc lộ cảm xúc này thật mãnh liệt làm sao! Những người khác có lẽ phải cần dùng đủ loại ngôn ngữ, vẻ mặt, thậm chí là nước mắt mới có thể nói lên sự đau lòng, khổ sở, thất vọng của mình đến mức nào. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên, thì chỉ cần một câu: “Tôi không có gì muốn nói cả.”

Đây mới chân chính là “Tất cả điều muốn nói đều nằm trong sự không nói”. Không ít phóng viên đã quyết định bản tin ngày mai nhất định phải lấy câu nói này của Hoàng Thiếu Thiên là chủ đề chính. Đúng vậy, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng thua đến á khẩu, Lam Vũ thua trận này thất vọng và căm phẫn thế nào còn cần phải nói sao?

Mà cảm xúc của Lam Vũ càng mãnh liệt càng chứng tỏ thắng lợi của Luân Hồi mạnh đến mức nào.

Trận chung kết này là trận đầu tiên trong tám mùa giải kết thúc trước thời hạn. Nói thật, có lẽ kết quả thế này sẽ khiến nhiều người thất vọng, nhưng lại là một đề tài hấp dẫn đối với các phóng viên đưa tin. Chỉ có điều đề tài thì ok, nhưng vì trận đấu kết thúc quá nhanh nên thu hoạch cũng chẳng bao nhiêu, vì thế cần phải đào móc tâm trạng của các tuyển thủ sau trận đấu nhiều hơn.

Nhưng thế nào đi nữa thì tiêu điểm vẫn phải xoay quanh Luân Hồi – chiến đội đoạt quán quân. Thế nên lúc này, bất cứ phản ứng gì của Lam Vũ đều sẽ bị lợi dụng để làm nổi bật sự mạnh mẽ của Luân Hồi.

Đương nhiên trong đó cũng có một số phóng viên ủng hộ Lam Vũ thật tình viết bài chia sẻ với Lam Vũ, nhưng dù loại bài này có được chọn đăng thì cũng chỉ được in ở cái góc nhỏ thó nào đó mà thôi.

Đây là thi đấu chuyên nghiệp.

Tất cả hào quang đều chỉ lộng lẫy phủ xuống nhà vô địch. Thứ hai ư? Á quân ư? Thoạt nghe cũng là một thành tích không dễ có được, cũng chứng minh được sức mạnh cùng trình độ nhất định của họ. Nhưng trước giờ, không ai xem đấy là vinh quang, thậm chí để tôn lên sự nổi bật về thắng lợi của quán quân, mà càng làm rõ ràng sự thất bại của người đứng hai ấy.

Chiến đội Bách Hoa chính là một ví dụ tốt nhất. Ba lần gãy gánh ở trận chung kết, sẽ có người xem trọng thành tích thi đấu của chiến đội Bách Hoa ư, rằng kỳ thật ở ba mùa giải đều đã vượt qua các đối thủ khác để trở thành đội mạnh thứ hai sao? Không có! Ba cái hạng hai ấy đa số đều được nhắc đến như là một trò hề. Bọn họ là vật hy sinh đáng thương nhất cho ánh hào quang của quán quân, còn thảm hại hơn so với những chiến đội yếu ớt không thò nổi chân vào vòng tứ kết.

Thi đấu chuyên nghiệp tàn khốc thế đó. Chả trách phóng viên truyền thông lại bợ đỡ như thế, chả trách bọn họ tiếp cận phỏng vấn chiến đội Lam Vũ một cách sỗ sàng như thế.

Chẳng qua khi Dụ Văn Châu nhận hết trách nhiệm, Hoàng Thiếu Thiên buông một câu “Tôi không có gì muốn nói cả”, phóng viên lại tung tiếp thêm một đống vấn đề muốn moi móc triệt để, thì Dụ Văn Châu mỉm cười nói: “Đến Thiếu Thiên cũng không có gì muốn nói, chúng tôi còn có gì muốn nói sao?”

Điều này…

Trong khi toàn bộ phóng viên đều ngây người, các tuyển thủ Lam Vũ tham gia phỏng vấn đã đứng dậy, đi đầu là đội trưởng của họ, tất cả yên lặng rời khỏi bàn phỏng vấn, mất hút trong lối đi dành cho tuyển thủ.

Đủ suy nghĩ tràn ngập trong đầu các phóng viên, nhưng họ nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức phóng như bay tới nhân vật chính của ngày hôm nay: chiến đội Luân Hồi.

Ngày quyết chiến diễn ra ở sân khách, nên sau khi chiến đội Luân Hồi tham dự hết các hoạt động cần thiết, chỉ lén ăn mừng trong phạm vi nhỏ. Đợi ngày mai về đến sân nhà Luân Hồi ở thành phố S, câu lạc bộ đã chuẩn bị sẵn hoạt động chúc mừng long trọng, hàng ngàn hàng vạn fan tập hợp ở câu lạc bộ, chào đón anh hùng thắng trận trở về.

Sâm panh, hoa tươi…

Ngày chiến đội Luân Hồi quay về với fan bọn họ mà nói đó là một ngày cực kỳ hạnh phúc.

Đội trưởng của họ, tuyển thủ át chủ bài Chu Trạch Khải, sau khi đoạt chức quán quân rốt cục hoàn thành sự đăng quang cuối cùng của bản thân. Toàn bộ biểu hiện của Chu Trạch Khải ở vòng loại, vòng tứ kết, thậm chí ở trận chung kết tuyệt đối xứng đáng với mọi lời tán dương ca tụng.

Trong mắt fan, Chu Trạch Khải ngoại trừ buff máu, không gì không làm được.

Trong mắt các đội viên, Chu Trạch Khải trầm tĩnh, đáng tin, bách chiến bách thắng.

Trong mắt các nhà tài trợ ở Liên minh, cậu là cây hái ra tiền xum suê nhất. Phẩm chất tốt đẹp, ngoại hình xuất sắc, dù tính tình hơi khép kín không thích nói năng cho lắm. Nhưng đó có đáng gì, không thích nói chuyện thì khỏi cần nói, có rất nhiều cách làm hàng khác. Tỉ như ngoại hình của Chu Trạch Khải, chỉ cần chụp vài tấm áp phích thôi cũng đủ khiến fan hét lên thỏa mãn.

Bất luận là giá trị thi đấu hay giá trị thương mại đều khẳng định Chu Trạch Khải đã đạt đến một đỉnh cao mà trước giờ chưa ai làm được.

Tuy thành tích của Diệp Thu nằm ở đỉnh cao mà giới thi đấu hiện nay không ai vượt qua được, nhưng tính thương mại của hắn chỉ là số 0. Còn các tuyển thủ đại thần từng đoạt quán quân khác, tuy không tẩy chay việc thương mại giống Diệp Thu, nhưng chung quy lại không ai đạt đến tầm Chu Trạch Khải.

Từ nay về sau, tên gọi đệ nhất Liên minh đã danh xứng với thực. Trong suốt mùa hè này, Luân Hồi và Chu Trạch Khải hẳn được tán tụng không ngớt.

Còn game online luôn gắn liền với giới chuyên nghiệp thì sao? Sau khi giải quán quân được công bố, game online cũng đã bùng nổ. Nhưng lúc này không phải tái diễn màn thế chiến đẫm máu, mà là cuộc chiến một mất một còn của hai nhà Luân Hồi và Lam Vũ. Fan và công hội của nhà khác chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt. Tuy cũng có nhiều fan xem quá kích thích đã xông vào xin tí huyết, nhưng công hội các câu lạc bộ thì tuyệt đối không để mình bị cuốn vào trận đấu đá không liên quan này. Khi đã xác định quán quân, không còn ai so đo hay dở trong vòng đấu loại hay tứ kết trước đó nữa. Mâu thuẫn, tranh chấp, hết thảy đều tập trung vào hai đội đấu chung kết, công hội các câu lạc bộ khác đương nhiên là rung đùi xem diễn rồi.

Lửa chiến tranh cứ thế bùng lên không rõ do tiếp nối fanwar lúc trước hay có phốt gì mới xảy ra. Nhưng đương nhiên là liên quan đến chuyện Luân Hồi mạnh mẽ đàn áp chiến đội Lam Vũ ở vòng thi đấu cá nhân rồi.

Luân Hồi quả thực rất mạnh về việc bài binh. Nhưng phong cách của chiến đội Luân Hồi cũng y chang phong cách át chủ bài Chu Trạch Khải. Tuy trong trận vô cùng mãnh mẽ, nhưng khi ra sân lại vô cùng khiêm tốn. Bọn họ không hề phát biểu bất cứ gì khích bác chiến đội Lam Vũ cả, vẫn là chiêu cũ “Đối thủ biểu hiện rất tốt, nhưng chúng tôi xuất sắc hơn.” Đây cũng là phong cách của đa số chiến đội chuyên nghiệp, thắng không kiêu, bại không nản.

Còn chiến đội Lam Vũ, dù có cảm thấy gì với chiến thắng của Luân Hồi đi nữa, họ đều tỏ ra cực kỳ tôn trọng, tuyệt không xỉa xói bươi móc, đây cũng chính phong cách của chiến đội bọn họ.

Nhưng, chiến đội là chiến đội, fan là fan!

Chiến đội là một chỉnh thể, bọn họ thân thiết đoàn kết, cùng tiến cùng lùi, nhất trí hành động. Nhưng fan thì không vậy, số lượng của họ rất khổng lồ, mặc dù nói cùng yêu một chiến đội thì ít nhiều gì cũng có điểm giống nhau, nhưng nhiều người như vậy, kêu rằng toàn bộ đều hợp tính thì quá điêu.

Cho nên vừa có kết quả trận đấu, thì nhiều người đã đứng ngồi không yên.

Vì Luân Hồi là nhà đầu tiên kết thúc trận chung kết trước thời hạn trong suốt tám mùa giải, nên đám fan cũng hiển nhiên vô cùng đắc ý kiêu ngạo hống hách. Bên Lam Vũ cũng vì thua cuộc mà ấm ức không kém, không thiếu fan cố tình gây sự vô cớ…

Trận tranh tài đã kết thúc, nhưng cuộc đấu đá trong game chỉ mới bắt đầu, nhờ vào những thành phần ấy mà ngọn lửa chiến tranh cứ thế bùng lên dữ dội. Tuy đầy fan lý trí giống các tuyển thủ chiến đội, nhưng trong thời điểm này, ai sẽ để ý đến mày? Huống hồ cái đám cờ hó kia vì trận chung kết kết thúc sớm mà tung hô Luân Hồi thành vô địch thiên hạ, nói Lam Vũ gì mà sa cơ thất thế, người lý trí còn cười nổi chắc?

Fan rốt cuộc đánh nhau. Tuy công hội câu lạc bộ của hai bên đều cố gắng khống chế, nhưng mà… Bất kể là công hội, chiến đội, hay tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đừng quá tự cao. Người ta chỉ là fan hâm mộ chú mà thôi, không có chuyện chú nói đông người ta phải đi đông, chú nói tây họ sẽ chạy tây đâu. Nên dù là công hội câu lạc bộ, chiến đội hay tuyển thủ thì nhiều lắm cũng chỉ đề xướng, đề nghị, hy vọng, thế thôi.

Nếu người ta không nghe, chú có thể làm gì? Mau mau quấn bao lớn giấy súc đi chùi đít cho người ta chứ sao nữa!

Fan hai chiến đội kích động đấu đá, công hội câu lạc bộ của hai nhà cũng khổ không kém, nếu cứ mặc kệ không tham gia sẽ khiến fan nhà mình giận cá chém thớt chỉa nòng súng về phía mình, trút hết lửa giận vào nhà mình, rối càng thêm rối.

Tất nhiên lúc này câu lạc bộ hai nhà không hề rảnh rỗi, phải quan tâm đến fan của mình, hết lần này đến lần khác kêu gọi các fan phải lý trí, chín chắn đối mặt với thắng bại, đây là giải đấu chuyên nghiệp. Nhưng vô ích thôi, dù câu lạc bộ có lên tiếng cũng không phải để nâng chí khí nhà người, dập oai phong nhà mình. Chẳng lẽ câu lạc bộ Luân Hồi lại nói: Đúng! Lam Vũ chỉ là một con gà yếu đuối! Bọn tao không chấp nhặt. Câu lạc bộ Lam Vũ cũng không thể nói: Sh!t Luân Hồi chỉ là hạng cháu chắt, cháu chắt giành mất thắng lợi, nhưng tao thân là ông nội không chấp với cháu!

Thế là hai bên có chính thức lên tiếng cũng chỉ nói nào là thi đấu luôn có thắng có bại, nào là nên tôn trọng đối thủ, vân vân mây mây. Vãi! Mỗi khi kết thúc một mùa giải, chiến đội thắng lẫn thua đều nhai đi nhai lại những lời này, mọi người nghe đến thuộc lòng, dùng vào lúc này cũng như không thôi. Cho dù lời phát biểu có khẩn khoản thiết tha rúng động một số người, nhưng vẫn chẳng thuyết phục được đám đông. Đây là chiến tranh, nếu một bên chưa bị dập thì cuộc chiến sẽ chưa dừng lại. Loại cảnh tượng này, sau trận chung kết năm nào cũng có, nhưng năm nay càng dữ dội hơn, tất nhiên nguyên nhân là bởi Luân Hồi lần đầu đoạt quán quân, hơn nữa còn kết thúc trận chiến trước thời hạn.

Lần đầu đoạt quán quân đương nhiên vô cùng hưng phấn, hơn nữa lại thắng đầy khí phách, có là ai cũng sẽ hả hê bung lụa vậy thôi.

Suy cho cùng cũng bởi vì loại hình thi đấu vòng tròn của Vinh Quang khá đặc thù. Môn thể thao này được xây dựng trên nền móng game online, càng vừa vặn có một chỗ cho đám fan cuồng hả giận.

Chứ đổi lại các hạng mục khác, khi thắng bại đã định, các fan có điên lên cũng chỉ là cãi vã qua quýt, đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng chỉ mang tính chất nhỏ. Có muốn tụ tập gây sự, nhưng mỗi người một nơi thì tổ chức kiểu gì? Huống chi còn có công an này nọ.

Còn Vinh Quang thì quá trâu. Gom hết toàn bộ fan vào Thần Chi Lĩnh Vực, hai phe cứ vậy tụ tập ở đây bùng nổ chiến tranh. Có giết người luôn cũng không bị điều gì ràng buộc, dù chú có bị dập cho bay sạch trang bị cũng đách báo cảnh sát được phải không?

Mà đấu đá như vậy khẳng định sẽ gây tổn thất cho công hội câu lạc bộ. Luân Hồi thì ngon rồi, dù sao cũng ôm gọn cúp quán quân, coi như là trả giả cho chức quán quân đi, đau nhưng mà sướng. Còn Lam Vũ thì ô hô đúng bi kịch, đã với hụt cúp lại còn phải đi chùi đít cho fan. Hội trưởng Xuân Dịch Lão lệ chảy thành sông: Ai ăn ốc bắt tao đổ vỏ vầy nè?

Đọc truyện chữ Full