TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 716: Chương 716: Tiêu Thời Khâm giá lâm

Edit: Tùm | Beta: Kha

Bọn nó đến để sỉ nhục mình đấy à? Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra khi bị Ngụy Sâm gọi thành “Lưu Cáo” và Diệp Tu vô tình xổ toẹt móng heo. Nhưng lý trí lại bảo rằng không phải, gã chỉ tình cờ đi ngang qua, làm sao mà cố tình bày trò sỉ nhục mình được.

Nghĩ vậy, Lưu Hạo không có cớ để nổi giận, ấy vậy mà một người khác đứng cạnh lại còn hỏi rất hồn nhiên như cô tiên, “Ế? Hạo hả? Sao lại không phải Cáo nhở?”

Cái giọng điệu cứ như thể Lưu Hạo mới là sai, phải gọi là “Lưu Cáo” mới đúng. Cái kiểu nói đầy khinh khỉnh làm Lưu Hạo giận phừng phừng, đang định quay ra bật lại đã thấy Diệp Tu chợt bảo: “Lão Ngụy, ông đừng trêu cậu ta nữa, cậu ta còn phải lên xe bus kìa.”

“Ồ” Ngụy Sâm quay ra nhìn, quả nhiên thấy chiếc xe bus số 9 đang từ từ tiến tới, không có tý tẹo xấu hổ nào khi gọi sai tên người ta, gã còn vỗ vai Lưu Hạo như anh em thân thiết, “Xe đến rồi, nhanh lên đi.”

Bus số 9.

Lưu Hạo cảm thấy mình lại bị sỉ nhục thêm lần nữa. Xe bus số 9 đúng là một trong các cách đến sân bay, nhưng gã mà thèm chọn cách bình dân này à? Không gọi nổi taxi sao?

Ngụy Sâm loạng choạng đi mất, Lưu Hạo không thèm nhìn chiếc xe bus số 9 đang vào trạm, nghênh ngang đứng trên vỉa hè ra chiều gọi taxi. Chẳng mấy đã vẫy được một chiếc, Lưu Hạo quay đầu khiêu khích nhìn về tiệm net Hưng Hân, nhưng đếu ngờ rằng đám người túm tụm đứng ở cửa xem trò đã mất tích, hành động gọi taxi đầy bảnh chai của mình có được người ta thấy không cũng chả rõ…

“Này, có đi không đấy?” Tài xế taxi thô lỗ gọi cắt ngang suy nghĩ của Lưu Hạo, gã bực dọc chui vào xe, thoát ly khỏi cái nơi làm gã xoắn quẩy này.

Tiệm net Hưng Hân, quả thật là mấy vị đứng ở cửa đã xoay người vào trong khi Lưu Hạo đi vẫy xe, nhưng không phải ngừng xem. Đứng mãi ở cửa cũng mệt lắm chứ? Vào nhà, tìm góc đẹp, ngồi xuống là có thể nhìn qua cửa xem rồi. Ngụy Sâm theo mọi người vào nhà, cũng kéo ghế ngồi xuống, vừa nhìn vừa hỏi: “Thằng đần kia tới à?”

Một trong bốn bậc thầy chiến thuật hàng đầu Vinh Quang chuyển đến Gia Thế biến Gia Thế trở thành kình địch của Hưng Hân trong vòng khiêu chiến, từ đó bị Ngụy Sâm liệt vào hàng đần thối. Cơ mà cũng không chỉ mình Ngụy Sâm, chính quyết định lựa chọn Gia Thế vừa bị loại, lòng hướng về một năm sau đã là quan điểm riêng của mỗi người. Mắng hắn ngu không chỉ có mình Ngụy Sâm. Ngụy Sâm là vì quan điểm riêng, người khác vì thấy hắn ngu thật.

“Chậc chậc, đón tiếp kiểu này, quả nhiên là con bài tẩy.” Ngụy Sâm bùi ngùi. Tuy trước đấy là đội trưởng Lam Vũ, cũng được coi như một nhân vật có số má, nhưng không được đón tiếp rầm rộ thế này. Khi ấy Liên minh mới thành lập, làm gì có lắm fan, càng không có cuồng nhiệt như bây giờ. Hiện tại quyết tâm quay lại giới chuyên nghiệp, cũng luôn so sánh với tình hình đội nhóm, sau đó thì thổn thức khôn nguôi.

“Rồi, kệ họ, chúng ta còn lắm việc phải làm lắm, tuần mới lại bắt đầu rồi.” Diệp Tu đứng dậy, đi lên tầng. Thành quả oánh BOSS tuần qua không tệ, các công hội lớn bị cướp đi miếng bánh to vậy, đảm bảo sẽ không để yên, tuần này sẽ có những động tĩnh gì đây?

Phòng huấn luyện tầng hai, mọi người đồng thời login. Trảm Lâu Lan cùng bốn vị hội trưởng đã online trực chờ. Tuần trước, Diệp Tu dùng Ngộ Đạo Quân để che giấu tung tích, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Acc này không có tên công hội trên đầu, trong các trận hỗn chiến lớn sẽ bị người ta chú ý. Qua mấy trận chiến thì người ta đều biết hết, Ngộ Đạo Quân trở thành mục tiêu hàng đầu mà mọi người phải bất chấp thịt hắn trước tiên trên chiến trường.

Sau vài lần làm gỏi Ngộ Đạo Quân, người chơi các công hội lại nhận ra có xử lý Ngộ Đạo Quân cũng không mang lại kết quả như họ muốn, rốt cuộc Ngộ Đạo Quân có phải Diệp Thu không? Quả là nan giải.

Rốt cuộc cũng có người ý thức được: Diệp Thu không chỉ có một acc clone. Chỉ chăm chăm giết Ngộ Đạo Quân là quá ngây thơ, giết cái này, người ta đổi cái thứ hai, anh có khả năng giết tất cả lại còn thắc mắc tại sao đối thủ không chết ư?

Cuối cùng, ngoài chửi mấy câu như “Khốn nạn đờ mờ âm hiểm” ra, nhóm lão đại của các công hội còn biết nói gì? Họ khống chế được một nhân vật, nhưng không khống chế được người điều khiển nhân vật. Người này mới thực sự khiến họ sợ hãi.

Có tính sẵn cả rồi, lúc Ngộ Đạo Quân xuất hiện, không ai vội vàng đi giết hắn nữa. Giết rồi người ta lại đổi acc, trái lại còn rối loạn trận tuyến nhà mình, chi bằng thuận theo tự nhiên, gặp thì giết, không gặp thì thôi, không cần coi đó như mục tiêu chính yếu để bị cuốn vào.

Lúc này, Diệp Tu vẫn login Ngộ Đạo Quân, vừa online đã thấy bốn nhà công hội gửi tin đến, từ rạng sáng đến giờ, Thần Chi Lĩnh Vực bị giết mất bốn em BOSS hoang dã, quân đồng minh không có thủ lĩnh, không thể xơ múi được con nào. Kỳ thật nhược điểm lớn nhất của quân đồng minh chính là sự ỷ lại vào Diệp Tu. Không có Diệp Tu chỉ huy, sức cạnh tranh của họ cũng yếu hẳn. Diệp Tu lại không thể thay thế, dẫn đến họ không thể hoạt động 24/24 như các công hội câu lạc bộ khác. Việc này đã khiến mỗi cuối tuần họ có ít nhất 1/3 thời gian bị gạt ra khỏi vòng cạnh tranh. Nhưng dù dưới tình huống ấy, họ vẫn cướp được 33 con trong tổng số 74 BOSS hoang dã trong một tuần, xác suất thành công quá cao. Các công hội lớn sao không lo lắng?

“Có tin gì thì gọi tui.” Diệp Tu trả lời bốn người. Việc tranh cướp BOSS là thế, khi không có BOSS chính là trạng thái sẵn sàng đợi lệnh.

Đường Nhu, Bánh Bao, Tay Nhỏ Lạnh Giá hiện đang huấn luyện theo hạng mục mà Diệp Tu đã giao. Còn Diệp Tu, việc hắn cần làm không chỉ giới hạn trong trò chơi. Mớ vật liệu trị giá 2 triệu sẽ được Luân Hồi chuyển dần đến đây trong tuần. Không phải do Luân Hồi cù nhằng không trả, mà vì giờ bên Diệp Tu mới chuẩn bị xong. Việc giao nhận vật liệu cũng phải có đủ acc để nhận chứ? Vật liệu đến 2 triệu thì kho của vài ba acc đựng sao xuể? Đến khi kho hàng của acc cuối cùng chật ních, việc chuyển giao 2 triệu vật liệu mới coi như xong. Hiện giờ Diệp Tu đang rảnh, ngồi nghiên cứu xem nên dùng số vật liệu này thế nào.

Các câu lạc bộ lớn đều có tổ hậu cần chuyên môn, tuyển thủ chuyên nghiệp không phải gánh tránh nhiệm nghiên cứu trang bị tự chế, nhưng Diệp Tu là tuyển thủ thế hệ trước, không giống như tuyển thủ trẻ bây giờ chỉ biết chìa tay nhận. Khi đó, đại đa số tuyển thủ chuyên nghiệp đều là kiêm chức, vừa phải thi đấu vừa quản lý công hội online, cũng bao gồm cả nghiên cứu vũ khí tự chế và thực lực nhân vật cho chiến đội. Dù sau này các câu lạc bộ lớn đã có tổ chuyên môn, nhưng những kinh nghiệm được tuyển thủ tích trữ nên cũng không lãng phí, chỉ có điều không còn tập trung nhiều vào nó nữa thôi. Ví như Đông Lâm của chiến đội Luân Hồi, chính vì giỏi phương diện này mà sau khi từ giã thân phận tuyển thủ bèn ở lại Luân Hồi làm công tác kỹ thuật hậu cần. Hai thanh súng ngắn ổ xoay bạc của Nhất Súng Xuyên Mây mà Chu Trạch Khải điều khiển – Hoang Hỏa và Toái Sương cũng được hắn đứng ra làm chủ chốt nghiên cứu tạo thành. Danh hiệu Súng Vương làm mưa làm gió hai năm nay, không thể bỏ qua sự cống hiến của Đông Lâm trong đó.

Hưng Hân hiện giờ, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu và Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm đã có một món vũ khí bạc, Đường Nhu, Bánh Bao đang rất cần trang bị. Trong vòng khiêu chiến, với đối thủ bình thường thì có lẽ không cần chú trọng đến vậy, nhưng riêng Gia Thế, có ngọn núi này chắn trước, cả set trang bị cam cao cấp nhất game cũng không đủ đứng trước mặt Gia Thế, trang bị bạc là việc nhất định phải làm. Nhưng đối mặt với việc phải làm trang bị bạc cho một loạt nhân vật, Diệp Tu cũng phải sắp xếp kế hoạch trước đã.

Mấy người trong phòng huấn luyện bận luôn tay, nhóm Trảm Lâu Lan vẫn chưa có tin tức. Cho đến gần mười một giờ, tiếng thét như bị khủng bố đột nhiên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Tiếng thét chói tai đến từ phía ngoài cửa sổ, gần như đâm thủng màng nhĩ của mọi người. Mọi người trong phòng đều bị giật mình choàng tỉnh khỏi công việc riêng, sau đó liền biết ngay chuyện gì đang xảy ra.

Âm thanh to đến độ run cả cửa kính rất đều nhịp: Tiêu Thời Khâm! Tiêu Thời Khâm! Tiêu Thời Khâm!

Tiêu Thời Khâm, rốt cục cũng đến.

Năm người trong phòng không tỏ vẻ bình tĩnh nữa, đứng hết dậy ra cửa nhìn xem. Người đứng ngoài cửa Gia Thế đã đông hơn so với ban sáng, ngay cả đường đi cũng bị họ lấn một phần. Phần đường bị lấn cũng không phải con đường chính đông xe qua lại, mà cũng rộng đến lạ kỳ, bởi thế mới không dẫn đến tình trạng ách tắc giao thông.

Đám đông đang bao vây lấy một chiếc xe đậu bên đường, Diệp Tu nhận ra đó là chiếc Ford E350 chuyên dụng không hay được Gia Thế điều đi lắm. Lần này lại dùng để đi đón Tiêu Thời Khâm, đủ thấy Gia Thế coi trọng vị tuyển thủ ngôi sao này thế nào.

Xe không chạy thẳng vào câu lạc bộ, mà dừng ở bên đường, trước khi fan cuồng vây kín đã có nhân viên an ninh đứng dẹp đường sẵn. Có thể nói, đối với việc Tiêu Thời Khâm đến đây, Gia Thế đã phô trương thanh thế rất lớn, đích thân ra đón còn chưa đủ, còn đặc biệt mời cả người của công ty bảo an.

Giữa tiếng rèo hò, rốt cuộc Tiêu Thời Khâm cũng bước xuống xe. Một chân mới đạp đất, tiếng hoan hô đã vang lên rào rào, lấn lướt không ít còi báo động dừng xe bên đường, nhất thời tiếng còi pha lẫn với tiếng reo hò của fan Gia Thế càng lúc càng inh ỏi.

Âm thanh kỳ quặc này đột nhiên tiến vào, quả là có hơi phá game, nhưng cũng thể hiện được phần nào thanh thế của Tiêu Thời Khâm khi xuất hiện. Không thấy bao nhiêu fan nghe thấy xong thì càng gào to hơn à? Họ chỉ muốn lấn át âm thanh gây rối ấy thôi.

Tiêu Thời Khâm cũng giật mình trước cảnh tượng này. Lôi Đình là một chiến đội nhỏ, không được đông fan và khí thế vương giả như Gia Thế. Trên đường đi, nhân viên cũng đã nói có rất nhiều fan đang đợi hắn, Tiêu Thời Khâm còn nghĩ chắc bình thường thôi. Kết quả là vừa xuống xe, khung cảnh trước mắt đã khiến hắn phải hoa mắt.

Tiêu Thời Khâm bỗng có cảm giác cá chép vượt long môn thật sự.

Tuy hiện giờ Gia Thế là một đội bị đá khỏi vòng đấu chuyên nghiệp, mà Lôi Đình còn đang phấn đấu trong giới chuyên nghiệp. Nhưng đứng trước sự hoan nghênh nồng nhiệt này, Tiêu Thời Khâm cảm nhận được Lôi Đình không thể có được khí thế như vậy. Đây mới là khi Gia Thế bị loại, vậy nếu Gia Thế còn trong Liên minh Chuyên nghiệp, lại là một đội mạnh có thể giật giải, độ cuồng của fan còn đến mức nào đây?

Đột nhiên Tiêu Thời Khâm rất muốn chứng kiến cảnh tượng ấy, mà bản thân hắn cũng rõ, hắn đến đây, chính là vì cảnh tượng huy hoàng ấy.

Khoảnh khắc này, Tiêu Thời Khâm bỗng biết mình phải nói gì khi đối mặt fan.

Đọc truyện chữ Full