TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngục
Chương 157: Nhập cảnh (thượng)

Ai không sợ chết, cho dù là khôi lỗi mà Yêu Tộc chế tạo nên, chỉ cần còn có tư tưởng, khẳng định sẽ sợ hãi, khẳng định sẽ sợ chết.

Giống như mấy Kim Đan tu sĩ bên kia, Huyền Cơ Tôn Giả che chở Tô Triệt bay đi, nửa đường còn nhỏ giọng dặn dò:

- Nhớ kỹ, ba mươi ngày sau, kết giới còn có thể mở ra lần nữa, từ nơi này đi vào, phải từ nơi này đi ra. Triệt nhi, đáp ứng vi sư, nhất định phải sống trở về.

Triệt nhi…

Giờ khắc này, Huyền Cơ Tôn Giả cũng là kích động không hiểu, không ngờ tự nhiên cải biến xưng hô đối với Tô Triệt.

- Yên tâm đi sư tôn, ta nhất định sẽ mang theo tin tức tốt trở về gặp ngươi.

Tô Triệt quay đầu lại cười, vừa mới tiếp cận đến trăm trượng cự ly, đã bị hắc động xoay tròn kia hấp đi vào, hơn hai ngàn đệ tử nhập cảnh khác cũng giống như vậy, o o a a, xếp thành hàng bị cắn nuốt đi vào.

Đợi cho tất cả các đệ tử đều tan biến trong hắc động, bên trên bình nguyên, mấy trăm tên Nguyên Anh lão quái cùng kêu lên một tiếng, đồng thời thu lực.

Cột sáng kim sắc lập tức biến mất, hắc động xoay tròn giống như bọt biển tiêu tán không còn.

Bên trên bình nguyên cuồng phong đột nhiên ngừng lại, Nguyên Anh lão quái đều về địa bàn ngồi xuống, đều tự nuốt đan dược hoặc linh dịch, khôi phục chân nguyên tiêuhao của bản thân.

Vừa rồi một khắc ngắn ngủn này, thời gian chỉ có vài chục lần hô hấp, lại khiến cho những Nguyên Anh lão quái này tập thể bày biện ra vẻ mỏi mệt, không khó tưởng tượng, cột sáng kim sắc nọ, rốt cuộc ẩn chứa năng lượng kinh khủng bực nào.

Huyền Cơ Tôn Giả chú thị vị trí hắc động biến mất, không tiếng động lầu bầu một câu, cũng không biết nói những thứ gì, sau đó, ẩn ẩn thở dài, thần sắc phức tạp lui về chỗ cũ, yên lặng không nói gì ngồi xuống.

Lúc này đây, phải đợi một tháng nữa, cùng những người khác đồng dạng, cũng không biết, còn có thể gặp lại đồ đệ mới vừa vào hay không...

Hai ngàn đệ tử tầm bảo tiến nhập Tiểu Di Tiên Cảnh, vừa mới tiến đến, mọi người cảm giác đều là giống nhau, chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, nặng nề mà té rớt trên mặt đất.

Lúc đứng lên, lại phát giác không khí trong này sền sệt ẩm ướt, mang theo mùi lạ gay mũi, ngăn ở trong cổ họng, làm cho người ta sinh ra cảm giác khó chịu hít thở không thông.

Cũng may, tất cả mọi người là tu luyện giả, không giống người thường yếu ớt như vậy, chân khí trong cơ thể chảy quay vòng lên, miễn cưỡng còn có thể thích ứng.

Chợt nghe đến, có người lập tức bắt đầu rồi phàn nàn:

- Trời ạ, không khí trong này cổ quái như thế, nếu là như vậy mà nói, chân khí cũng lưu chuyển không khoái, làm sao có thể sống quá một tháng a?

- Câm miệng.

- Ngậm miệng thúi của ngươi lại.

Vài Ma tu tánh khí táo bạo lập tức mắng chửi, mới vừa vào đã nghe được lời nói ủ rũ chết sống, đương nhiên không tính là điềm tốt lành gì.

Phương diện này, Tô Triệt ngược lại là không bị ảnh hưởng, dứt khoát đóng chặt hô hấp, chỉ dựa vào không khí trong không gian Tiên Ngục truyền đến, thời gian có lâu bao nhiêu cũng không làm mình nín thở chết.

Định thần xem xét, chỉ thấy được, vị trí đặt chân là một chỗ bằng phẳng, nhưng mà, lại như là vách núi dựng đứng trên đỉnh núi vậy, chỉ có phương viên hơn mười trượng, hai ngàn đệ tử tầm bảo thưa thớt phân tán ra, thì sẽ chiếm hết toàn bộ mảnh đất này.

Vào thời khắc này, năng lực dò xét của lão Hắc, so với thị giác của Tô Triệt càng thêm toàn diện một chút, rất nhanh, đã điều chỉnh ra một bản đồ hoàn chỉnh cho Tô Triệt.

Tô Triệt thế mới biết, vị trí mình đang đứng lại đứng ở trên một bàn tay vô cùng lớn, dưới chân chính là vị trí lòng bàn tay, bên ngoài hơn mười trượng phía trước, có năm cột đá cự đại phóng lên trời, rõ ràng chính là năm ngón tay.

Từ biên giới bàn tay nhìn lại xuống phía dưới, là vụ khí mịt mờ, sâu không thấy đáy, cái bàn tay này, hẳn là huyền phù mấy ngàn trượng trên bầu trời.

Ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời cũng bị áp trầm thấp đè nén, giống như là bạo vũ buông xuống đầy trời.

Lúc này, nghe được có người nói:

- Hình như chúng ta đang đứng ở giữa không trung, kế tiếp, nên đi nơi nào đi về phía trước?

Tất cả mọi người xem xét hoàn cảnh, tạm thời không ai phản ứng đến hắn.

Sau đó, tất cả mọi người lại không hẹn mà cùng tìm kiếm đội ngũ, đương nhiên là người đồng môn cùng phái tụ tập lại một chỗ, lẫn nhau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Siêu cấp môn phái như Thiên Huyền Tông, đều là mười người một tổ; còn lại bên kia mấy môn phái lớn tầm bảo, rất nhiều là ba người một tổ, cũng có rất nhiều môn phái quan hệ khá gần hợp làm một thể, hợp thành đội ngũ tạm thời mười mấy người.

Bí mật Tiểu Di Tiên Cảnh, bị phát hiện sớm nhất là ở ba vạn năm trước, cứ theo thời gian mà tính, đã mở ra ít nhất sáu trăm lần. Tuy mỗi một lần đều không đến hai mươi người có thể còn sống đi ra ngoài. Bất quá, chỉ cần có người sống, là có thể ghi chép lại tất cả tao ngộ đã gặp được, thậm chí ghi thành sách, cũng tốt lưu cho hậu nhân, cho rằng là một phần kinh nghiệm tâm đắc phi thường quý giá.

Thiên Huyền Tông thành lập gần vạn năm, tổng cộng tham gia hơn một trăm sáu mươi lần tầm bảo Tiểu Di Tiên Cảnh, tính ra cũng có hơn một ngàn người đã từng đi vào, nhưng mà, có thể còn sống đi ra ngoài, cũng chỉ có hơn hai mươi người.

Kinh nghiệm tâm đắc của hơn hai mươi người sống sót này, khẳng định đều truyền lưu xuống dưới, được Thiên Huyền Tông ghi thành sách in ấn ra vô số phần, được lưu giữ trong Tàng Thư Các của môn phái.

Giờ phút này, trong Tiên Ngục, trên tay lão Hắc đang cầm lấy một quyển.

Tuy mỗi một lần mở ra kết giới, cửa vào không giống nhau, địa vực tiến đến cũng sẽ không giống nhau, bất quá, những kinh nghiệm tâm đắc này vẫn là cực kỳ hữu dụng, cóthể tránh cho ngươi phạm sai lầm, tận khả năng đề cao tỷ lệ sinh tồn.

Kinh nghiệm thứ nhất: trong Tiểu Di Tiên Cảnh không thể bay, chỉ có thể đi bộ. Bởi vì, một khi bay lên, sẽ bị cả không gian nhận định là người tu tiên, lập tức sẽ xuất hiện nguy hiểm nào đó, trong nháy mắt diệt sát người phi hành.

Cho nên, giờ phút này muốn rời khỏi bàn tay cự đại huyền phù ở giữa không trung này, chỉ có thể tìm được đường đi bộ rời đi, mà không có thể ngự khí phi hành.

Kinh nghiệm thứ hai: không thể ngưng lại một chỗ thời gian quá dài, nếu không, sẽ bởi vì một ít nguyên nhân không giải thích được mà chết mất.

Năng lực dò xét của Lão Hắc, sớm đã tìm được cách rời khỏi nơi này, chỉ có điều, tạm thời Tô Triệt còn không nghĩ lên tiếng mà thôi. Súng bắn chim đầu đàn, loại hoàn cảnh này, vẫn là an phận một ít mới tốt.

Bên người, vài sư huynh đệ Thiên Huyền Tông đang tranh luận bước tiếp theo nên làm việc như thế nào, Tô Triệt chẳng muốn lẫn vào, chỉ yên lặng không nói gì, thờ ơ lạnh nhạt.

Đột nhiên, bên tai truyền đến một nữ nhân truyền âm:

- Tô Triệt, ta là Phỉ Vân.

- Phỉ Vân? Thiên Vật Phong Phỉ Vân? Không phải cùng Chân Chân mất tích ư, như thế nào lại tiến nhập Tiểu Di Tiên Cảnh?

Mục quang Tô Triệt lưu chuyển, rất nhanh nhìn quét mọi người, lại không có tìm được nàng.

Đọc truyện chữ Full