TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 910: Chương 908: Tọa sơn quan hổ đấu.

Diệp Tu và Bánh Bao đã đổi sang clone, trong lúc Bánh Bao đổi trang bị còn tốn thêm ít thời gian kiếm đồ. Kết quả tới lúc bắt đầu event rồi lại thấy cùng một bản đồ với Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu.

Thế nhưng cùng lúc này, Diệp Tu lại phát hiện một đội khác.

Đội của Gia Vương Triều.

Thành tích của đội ngũ trước mắt vẫn chỉ dừng ở 53 đôi, hẳn là hôm nay mới chỉ đi lượt đầu của sự kiện. Dựa theo đội hình, mọi người dám chắc đây là đội ngũ của tuyển thủ chuyên nghiệp. Trình độ của đội năm người này thì miễn bàn, ngay cả đội ngũ đang có thành tích cao hơn của Ngụy Sâm cũng chưa chắc tự nhận mình trên cơ họ. Tất nhiên, đây là trong trường hợp Ngụy Sâm không bung lụa hết mình. Nói dối không chớp mắt vốn cũng không phải chuyện khó với gã mà.

“Lần này mấy cậu khó xơi rồi!” Trần Quả cực kỳ hài lòng khi thấy Diệp Tu xử gọn Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu. Vòng hai gặp lại hai nhỏ này, cô đang sung sướng thì đột nhiên nhìn thấy đội hình chuyên nghiệp của Gia Thế, nên cũng nghiêm túc hẳn lên.

Ngụy Sâm nghe tiếng quay đầu lại, thấy vậy cũng nhắn nhủ Diệp Tu: “Cơ hội tốt, thay tao tập kích bọn này tử tế vào.”

Ngụy Sâm nói hẳn là nhằm vào tổ đội của Gia Thế.

Hôm nay đội của họ chơi không tốt bằng hôm qua, đánh đến lượt thứ 3 rồi mà chỉ mới được 52 đôi. Nếu đội của Gia Thế may mắn đạt được hơn 54 đôi, vị trí đầu bảng của Ngụy Sâm sẽ khó giữ được. Hiện tại, đây là đối thủ cạnh tranh duy nhất của họ, thậm chí đám clone của Ngụy Sâm cũng chưa từng có thành tích tốt đến thế, điều này càng làm đám Ngụy Sâm ghim trong lòng.

Tuy đám clone thay trang bị có thực lực không kém hơn đội ngũ chính là bao, nhưng cũng không thể đạt thành tích như lúc cầm acc chính được. Điều này chứng tỏ nhiệm vụ của hoạt động chịu ảnh hưởng lớn từ nhiều phía. Thành tích lượt ba của bọn Ngụy Sâm là kết cục đã định, không quá cao nên gã không yên lòng. Giờ nhìn thấy đội của Gia Thế đối đầu với Diệp Tu, Ngụy Sâm sung sướng cực.

“Nào, làm điếu thuốc.” Diệp Tu nói.

“Dô dô, để tao châm thuốc cho.” Lúc này Ngụy Sâm không hề móc xỉa Diệp Tu như mọi ngày, đon đả cực kỳ.

“Khéo thật đấy.” Diệp Tu rít một hơn rồi nói, “Chọn kỹ sư máy móc chơi thì gặp Tiêu Thời Khâm”.

“Tiêu Thời Khâm tuổi gì so với Diệp lão đại.” Ngụy Sâm hót.

“Bớt chém đi ba, lo chơi clone của ông đi.” Diệp Tu đuổi người.

“…” Ngụy Sâm vội chạy về, tiếp tục nghiêm túc chỉ huy đội của hắn, thái độ xoay như chong chóng, Trần Quả xem no cả mắt.

“Bánh Bao giữ bình tĩnh, bắt đầu rồi.” Diệp Tu hét to. Lượt của họ đã vào đủ 50 người, các tổ đội vừa vào cũng không có gì đặc biệt, hệ thống hoạt động đã mở, bắt đầu đếm ngược.

“Rõ.” Bánh Bao hăng hái đáp.

“Quan sát cục diện trước đã.” Diệp Tu nói.

Hai người tiến vào bản đồ hoạt động, dạo quanh xem xét, chờ xem tình hình tiến triển đến đâu. Còn những người khác, sau khi xem danh sách người chơi cùng bản đồ đã buồn như chết cha chết mẹ. Đội ngũ biến thái gặp một là đủ, giờ lại còn gặp hai nhóm trên cùng bản đồ. Đấy là bọn họ còn chưa biết kỹ sư máy móc Eno và lưu manh Mưa Đến Đây thực ra là một tổ hợp clone biến thái khác.

Bản đồ lần này vẫn là bản đồ tuyết như cũ, nhưng không có gió bão che tầm nhìn hay ánh nắng mặt trời chói chang, mà chỉ là một thị trấn nhỏ phủ tuyết trắng bạc. Vớ có thể ở giữa ngã tư, hoặc trong nhà, hoặc trên mái nhà. Diệp Tu và Bánh Bao không vội vàng tìm vớ mà đi loanh quanh xem xét. Diệp Tu chọn được một vị trí trên nóc nhà liền chui ngay sang đấy. Cứ thế, hai phút trôi qua mà vẫn chưa có bất kì tin vớ bị nhặt nào. Không biết có phải đám người chơi đã bị đả kích đến mức đình công rồi không.

Đến khi Diệp Tu cho Eno nhảy sang đầu kia của nóc nhà, tin tức nhặt vớ đầu tiên xuất hiện. Chiếc vớ được một người chơi bình thường trong một đội ngũ hết sức bình thường nhặt được. Nhưng cũng phải nói rõ, hiện tại số người max cấp không quá 20 người. Có thể luyện đến cấp 75 nào phải người bình thường gì cho cam. Tiếc là đối thủ lần này của họ có chút khó xơi. Luyện cấp có nhanh thế nào cũng chỉ là người bình thường.

Từ lúc đôi vớ đầu tiên bị nhặt, hệ thống sôi sục cả lên. Chắc chắn không phải người chơi nào cũng nản đến không muốn nhặt vớ, ví dụ như Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu. Hai cô nàng chắc chắn không phải loại người nhìn thấy đội chuyên nghiệp của Gia Thế liền rụt vòi, khéo mà còn đem thân ra làm đá thử vàng xông lên chống đại thần ấy chứ.

Tin tức nhảy liên tục. Mười đôi vớ đầu tiên đã bị nhặt mất năm đôi rồi, thế nhưng đội của Gia Thế và nhóm hai người Ai Không Cúi Đầu vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.

Không biết có phải vì tin của hai đội ngũ biến thái vẫn chưa sủi tăm nên quần chúng được cổ vũ hay không, kênh hệ thống tiếp tục nảy liền hai tin, hai đôi bị nhặt, hai đôi đổi chủ, chiến tranh chắc hẳn bùng nổ rồi. Lúc này, số vớ xuất hiện đã lên tới 12 đôi, trong đó có 7 đôi đã bị nhặt.

8 đôi, 9 đôi, 10 đôi… Mỗi đội cứ như được lên dây cót, tiến độ bay vèo vèo, chớp mắt số vớ có chủ từ 7 đôi đã biến thành 10 đôi. Trong đó, đội ngũ của Gia Vương Triều rốt cuộc cũng lên ti vi một lần, bọn họ nhặt được một đôi mà không cần phải đánh đấm gì.

“Còn chưa vội ra tay sao? Đúng là kiên nhẫn thật đấy.” Diệp Tu cảm thán.

Chiến thuật hậu phát chế nhân Diệp Tu từng xài rồi, và đây cũng không phải việc chỉ há miệng chờ sung. Nó buộc ta phải nắm rõ hướng di chuyển của vớ ở một mức độ nhất định, thậm chí còn phải dẫn dụ đối phương vào tròng nữa. Nhưng giờ thì sao? Mười đôi chia ra trong tay tám đội khác nhau, kiểu phân bố không tập trung thế này bắt đầu sớm hay muộn cũng không khác gì nhau.

Tiêu Thời Khâm không thể không hiểu đạo lí đơn giản này, Diệp Tu đoán có lẽ hắn cũng thấy được tên Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu, nên tính quan sát trước rồi tính sau. Hoặc giống như Diệp Tu lượt trước, cố ý để hai người ra tay mới bắt đầu săn mồi.

Nhưng Tiêu Thời Khâm nào biết, Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng vừa bị dính chưởng, sao có thể dễ dàng hi sinh làm chim đầu đàn khi thấy kẻ địch mạnh nữa. Kết quả hai bên dè chừng nhau, làm cho cục diện trước mắt trở nên hơi rối.

“Lão đại, chúng ta còn chưa ra tay sao?” Bánh Bao chán ốm từ lâu hỏi.

“Không vội, tiếp tục duy trì cục diện này, ít nhất chúng ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ giúp bọn lão Ngụy kiềm chân đối thủ cạnh tranh”. Diệp Tu nói.

“Chẳng cần làm gì cũng hoàn thành nhiệm vụ, thế thì quá khủng rồi!” Bánh Bao hâm mộ.

“Không phải.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Diệp Tu đương nhiên không nghĩ cùng vấn đề với Bánh Bao. Tình hình hiện tại cứ như thử thách hai bên xem ai kiên nhẫn hơn. Với kinh nghiệm phong phú và sự túc trí đa mưu không kém Diệp Tu của Tiêu Thời Khâm, hắn khẳng định có thể chờ đến cùng. Nhưng vấn đề là Gia Vương Triều có cần trơ mắt nhìn đối phương nhởn nhơ thế không?

Bọn họ có dàn tuyển thủ hàng sao của chiến đội, lại còn đủ năm người. Nếu đội họ chọn quan sát, Diệp Tu dám chắc họ chỉ muốn bớt việc, để bộ đôi Ai Không Cúi Đầu “giúp” họ săn vớ trước. Chứ nếu nói là vì dè chừng, chắc hắn cười bể bụng mất. Đội năm người chuyên nghiệp mà dè chừng đội ngũ hai người chơi trong việc đua top sự kiện trong game á? Cái này không phải nghiêm túc, cũng chẳng phải cẩn thận gì mà là bị điên cmnr.

Thế nên tình thế hiện tại trông như kiên nhẫn chờ đợi, nhưng Diệp Tu không cho rằng đây là chiến lược chủ đạo của Gia Vương Triều.

Quả nhiên, không đợi Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu ra tay trước, Gia Vương Triều cũng lười kiên nhẫn. Tin tức một nhân vật trong đội của họ nhặt được vớ xuất hiện như màn khai mạc. Họ cũng đã chuẩn bị trong giai đoạn im hơi lặng tiếng trước đấy, giờ nháy mắt liền quét sạch một nửa đám người hốt được vớ. Họ không ẩn nhẫn đợi thời cơ như Hưng Hân, họ chính là tuyển thủ của chiến đội Gia Thế, nếu còn phải bày mưu tính kế với đám dân thường đua hoạt động thì mất mặt lắm.

Trong lúc đội Gia Vương Triều hốt hàng, tin hệ thống không ngừng được cập nhật. Những đội không có vớ thì cứ yolo, chẳng qua khi phải đối mặt với một thế lực quá mạnh, không sợ không có nghĩa sẽ thắng.

Nhân vật của Diệp Tu và Bánh Bao cuối cùng cũng chia nhau hành động. Không phải tìm vớ, mà là tìm người. Diệp Tu muốn tìm xem Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu đang làm gì. Vẫn không thấy động tĩnh, chẳng lẽ hai đứa nó cũng khó quá bỏ qua? Thế thì hơi khác so với cảm nhận ban đầu của Diệp Tu về hai cô bé ý.

Diệp Tu đoán hai cô nàng sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế, có lẽ cũng nghĩ đến chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sâu. Dự đoán này giúp Diệp Tu định hướng rõ ràng hơn. Hai người kia muốn làm chim sẻ, đương nhiên sẽ ngó kĩ hành động của Gia Vương Triều. Còn Gia Vương Triều thì sao? Lúc này họ đang quẩy mọi ngả đường, tất nhiên đang nhắm đến đám vớ kia rồi.

Vì thế, khi nhìn thấy một đôi vớ, Diệp Tu không cho Eno lên nhặt mà lặng lẽ tìm chỗ núp gần đó rình xem, cũng nháy Bánh Bao qua đây luôn. Lỡ có đội nào đi qua thì chỉ có thể tiễn họ về Tây Thiên ngay lập tức.

Đôi vớ này đã trở thành miếng mồi nhử, đưa người Diệp Tu muốn gặp mò đến.

Nhân vật trong đội ngũ của Gia Vương Triều, pháp sư chiến đấu Lăng Phong Vũ, đang một thân một mình chạy về phía này. Vừa nhìn thấy đôi vớ đã đi ngay tới, đầy tự tin và quyết đoán.

Pháp sư chiến đấu Lăng Phong Vũ nhặt được đôi thứ tám, lúc này trên bản đồ đã xuất hiện đủ 20 đôi, chỉ còn 2 đôi không chủ thôi. Trong đó, Gia Vương Triều đã cướp được 16 đôi. Còn hai đôi chưa nhặt, thật ra Diệp Tu đã phát hiện ra được một đôi đang nằm trong tay Gia Vương Triều. Chỉ vì muốn kéo dài thời gian để có được thành tích tốt nên cố ý ném ra ngoài. Cách này chỉ cần để ý thông báo của hệ thống và thay đổi vớ trong đội sẽ dễ dàng phát hiện được thôi.

Đấu pháp của Gia Vương Triều thực ra rất đơn giản. Bọn họ có trình độ nhất định, có thể dùng cách này để kéo dài thời gian, cố gắng lấy được nhiều vớ nhất. Với những người này, nếu muốn đạt thành tích cao, thật ra chỉ cần xem sự kiên nhẫn của họ đến đâu thôi.

Thành tích 16 đôi chắc hẳn không làm vừa lòng họ, nhưng lúc này đã có người không cho phép rồi.

Hai bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau, thoắt cái đã bao vây Lăng Phong Vũ.

Há Dám Phản Kháng!

Ai Không Cúi Đầu!

Đọc truyện chữ Full