Thốt ra lời này, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng trong nháy mắt liền chăm chú nhíu mày, không phải nói Diệp Ly thế nào, mà là nhi tử thế mà từ bên ngoài kéo một nữ tử không quen vào nhà, đây là muốn phản kháng phụ mẫu.
Chẳng lẽ hiện tại hài tử lại phản kháng thông gia như vậy sao?
Vì không tiếp thụ an bài trong nhà, thế mà ở bên ngoài tùy tiện kéo một người về nhà?
Vấn đề là, cô gái như vậy có thể tùy tiện kéo về nhà sao? Nhìn tướng mạo này, đều là đỉnh cấp trong đám nữ tử rồi.
Quá kì quái.
- Côn Côn, hai người các con quen nhau thế nào?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi, nhất định phải hiểu rõ chuyện đã xảy ra, không thể để cho Côn Côn bị lừa.
Dạ Minh một bên bổ sung một tiếng:
- Mới ra ngoài chưa tới một canh giờ, Côn Côn làm như thế nào được?
Câu nói này của Dạ Minh nhìn như hỏi thăm, nhưng cũng có ý thỉnh giáo.
Con trai mình quá ngưu bức! Không đến một canh giờ, thế mà liền tìm được lão bà xinh đẹp như vậy, ngươi có loại thiên phú này làm sao không dạy cho cha một chút?
Côn Côn ngươi như thế thật sự không được, quan hệ phụ tử đều sắp bị ngươi đạp vỡ.
Dạ Tần ngồi ở bên cạnh không có lên tiếng, vẻ mặt im lặng không biết y đang suy nghĩ chuyện gì.
- Cha, mẹ, trước kia con cảm thấy vừa gặp đã yêu là giả, thế nhưng từ khi con nhìn thấy Diệp Ly, mới biết được nguyên lai loại cảm giác này tuyệt vời như thế, khiến cho người ta phấn đấu quên mình... cha mẹ, Côn Côn làm hai người thất vọng.
Dạ Côn đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, biểu hiện ra bản thân kiên quyết, lại biểu thị mình không muốn nghe theo sắp xếp, nói vô cùng uyển chuyển.
Diệp Ly bên cạnh kém chút liền tin, còn vừa thấy đã yêu, vừa rồi còn nói sẽ không gạt người, đảo mắt liền lừa gạt phụ mẫu, miệng nam nhân, thật đúng là không đáng tin.
Dạ Minh hướng phía Diệp Ly tò mò hỏi:
- Hài tử, ngươi thì sao?
Diệp Ly vẻ mặt nhất chuyển, mang theo âm thanh vô cùng nhu hòa cùng nghĩa vô phản cố:
- Cha, mẹ, theo lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Côn, tiểu nữ đã yên lặng lập xuống thệ ngôn ở trong lòng, đời này chỉ làm thê tử của Dạ Côn, vô luận tương lai phát sinh chuyện gì, tiểu nữ đều không rời không bỏ, cho đến khi thương khung đổ sụp, đến chết cũng không thôi.
Dạ Côn kém chút liền tin, Diệp Ly này, vừa rồi còn nói sẽ không gạt người, đảo mắt liền lừa gạt cha mẹ mình, còn đến chết cũng không thôi, ta đều không dùng từ khoa trương như vậy để hình dung.
Thậm chí ngay cả cha mẹ cũng đều gọi, ngươi là muốn theo Dạ Côn ta tới cỡ nào?
- Hài tử, ta còn có một chuyện nghi hoặc.
Đông Môn Mộng nghiêm túc hỏi, cảm giác quá không đáng tin.
- Mời mẫu thân hỏi, con dâu biết gì nói đấy.
Dạ Côn khẽ thở dài một cái, ngươi đúng là càng hô càng thuận miệng, vừa rồi còn tiểu nữ, hiện tại biến thành con dâu, có cần nhanh như vậy không.
- Yêu thích một người, khẳng định không phải không có chút lý do nào, Côn Côn nhà ta có điểm nào nhất hấp dẫn ngươi?
Hiện tại Dạ Côn cũng rất tò mò, ta nhìn ngươi làm sao biên, ánh mắt của cha mẹ ta rất sáng đấy.
Diệp Ly nhẹ cắn môi, bộ dáng khó mà mở miệng được.
- Hài tử, đừng sợ, nói đi.
Dạ Minh khẽ cười nói, có lẽ là mình gây áp lực quá lớn, hù đến người khác.
Hiện tại Dạ Tần cũng hơi hơi lộ ra vẻ tò mò, đến cùng ưa thích đại ca ở điểm gì?
Chỉ nghe Diệp Ly nhẹ nói ra:
- Chính là trong đám người, con dâu liếc mắt liền thấy được phu quân, phu quân mãi mãi là người nổi bật nhất trong biển người, bởi vì đầu phu quân vô cùng sáng, muốn không chú ý cũng không được.
Toàn trường lập tức an tĩnh lại, sắc mặt Dạ Côn rất kỳ quái.
Nhưng sắc mặt của những người khác...
Phốc!
"Ha ha ha ha..." Dạ Minh là người thứ nhất không nhịn được, lên tiếng cười vang, dựa theo đạo lý, hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, không nên phát ra âm thanh cười vang như thế, nhưng lão tử thật không nhịn được, vị con dâu này rất thú vị.
Nhưng mà còn có một người cười còn dữ dội hơn cả Dạ Minh, đó chính là Nhan Mộ Nhi, bởi vì nàng cảm thấy, Diệp Ly nói rất chính xác, tên đầu trọc này quả thực rất hấp dẫn người ta, bởi vì năm đó thời điểm ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, trong năm đứa bé, mình cũng là nhìn về phía Dạ Côn đầu tiên.
Liền bởi vì hắn là tên trọc đầu, quá đặc biệt, không thể không hấp dẫn người khác.
Nhan Mộ Nhi cười đã rồi chợt nhớ tới cái gì, lập tức dừng lại, biểu hiện ra bộ dáng bi ai, điềm đạm đáng yêu.
Khóe miệng Đông Môn Mộng đều lộ ra một tia đường cong, càng đừng đề cập đứng Tiểu Lăng cùng Trương Thiên Thiên đứng bên cạnh.
Dạ Tần đều quay mặt đi chỗ khác, không thể để cho đại ca thấy dáng vẻ mình cười vang, bằng không thì hình tượng xây dựng trong hai năm này sẽ sụp.
Dạ Côn thật giận a, nhưng lại không thể làm gì, nói đùa chuyện gì cũng được, tuyệt đối đừng lấy tóc của Côn ca ta ra đùa.
Diệp Ly nhìn sắc mặt Dạ Côn có chút không tốt, trong lòng vui đến nở hoa rồi.
- Phu quân, ta không để ý ngươi không có tóc, đầu trọc rất tốt, gội đầu không cần phiền toái.
Dạ Côn muốn nổ, chuyện này có quan hệ gì tới gội đầu chứ? Ngươi là tới mưu hại Côn ca ta! Câu câu đâm vào trong trái tim Dạ Côn ta!
Lúc này Đông Môn Mộng có một loại cảm giác, hai người kia dường như có chuyện như thế, nhất là trạng thái của Diệp Ly, thoạt nhìn quả thật có chút gì đó.
Nhưng... Đông Môn Mộng nhìn Nhan Mộ Nhi ngồi ở bên cạnh một chút.
- Côn Côn, mẫu thân quên giới thiệu cho con, vị này chính là Nhan Mộ Nhi, là đối tượng cha con an bài cho con.
Hiện tại Nhan Mộ Nhi đã biết Dạ Côn có ý gì, nếu như bây giờ lui, sợ là sẽ để hắn được như ý nguyện.
Sáu năm! Nằm mơ đều nghĩ đến cảnh ngươi cưỡi ta, đánh đầu ta!
Khẩu khí này nếu không ra, ăn ngủ không yên.
Chỉ thấy Nhan Mộ Nhi nhu nhược đứng dậy, bộ dáng lung lay sắp đổ, một trận gió đều có thể thổi ngã, cô gái như vậy, làm nam nhân đều sẽ muốn ôm trong lòng che chở lấy, bảo hộ lấy, không để cho nàng chịu một chút tổn thương nào.
Trong lòng Diệp Ly lập tức khinh bỉ, nữ nhân này thật sự giả bộ ra dáng, đào móc cảm giác muốn bảo hộ trong lòng nam nhân ra.
Nữ nhân này là nhân vật hung ác!
Xem ra bản tôn còn chưa đủ nhược!
Tốt xấu gì người ta cũng là Cửu Vĩ Miêu Yêu, đối với nhân tính chưởng khống đạt đến đỉnh phong, nhất là đối với nam hài tử, sư phụ đã dạy rất nhiều lần.
- Mộ Nhi gặp qua phu quân, có thể gặp được phu quân một lần, Mộ Nhi đã thỏa mãn.
Mọi người:...
Nghe giọng điệu này, nhìn biểu tình kia một chút, không biết còn tưởng rằng Dạ Côn bỏ vợ mấy năm đây.
Diệp Ly cảm giác mình gặp phải đối thủ, nhưng lại có một vấn đề bồi hồi ở trong lòng, tiểu trọc đầu này đến cùng ưu tú đến mức nào? Đối phương còn muốn cướp?
Dạ Côn vốn là muốn uyển chuyển nói một chút, không ngời đối phương nói một câu liền chặn hết đường mình lại, hiện tại mỹ nữ đều chủ động như thế sao?
Thế nhưng tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi lên đầu đệ đệ ta?
Việc này không thể cứ thỏa hiệp như vậy, vẫn phải tự cứu một thoáng.
- Mộ Nhi, thân thể yếu đuối thì ngồi xuống, lặn lội đường xa, phải dưỡng tốt tinh thần, bằng không thì trở về gặp Nhan thúc thúc, Nhan thúc thúc sẽ nói ta khi dễ ngươi.
Đang ngồi đều là người thông minh, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của Dạ Côn, là muốn để Nhan Mộ Nhi đi, nhưng nàng lại biểu hiện ra bộ dáng cần quan tâm.
Trong lòng Dạ Tần thở dài, đại ca liền cự tuyệt nữ hài tử đều ưu tú như vậy...