Đi đến trước của phòng mẫu thân, Dạ Côn dừng một chút, sửa sang cổ áo, sau đó quay đầu tưởng tượng, sao mình lại làm như thế nhỷ? Là muốn suất khí một chút gặp thê tử ư?
Được rồi được rồi, Dạ Côn ta là loại người không câu nệ tiểu tiết.
Phanh phanh phanh...
Dạ Côn gõ cửa một hồi.
- Ai vậy.
Một tiếng này vừa phàn nàn vừa mang theo một chú u oán, không phải oán phụ mấy năm tuyệt đối sẽ không có loại giọng nói này.
- Là ta.
Dạ Côn lên tiếng hô, Nhan Mộ Nhi đây là kéo đến mức đầu có vấn đề sao...
Bên trong an tĩnh một thoáng.
- Phu quân ~
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, âm thanh của ngươi chuyển biến cũng quá nhanh đi, khiến ta có chút ngổn ngang a.
- Phu quân, ngươi mau vào ~
Diệp Ly cũng phát ra âm thanh nũng nịu, đơn giản có thể ngán chết người.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, cảm giác hai nữ nhân này đều là loại khẩu thị tâm phi, nhưng lại không có chứng cớ gì chứng minh.
Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy cạnh giường mẫu thân có đặt hai tấm giường nhỏ, hai vị thê tử đang cuộn mình trong chăn, chỉ lộ đầu ra, ủy khuất nhìn mình.
Loại ánh mắt này ai chịu nổi chứ, may mà Côn ca ta có thể chịu nổi.
- Sao hai người các nàng đều bị tiêu chảy rồi? Đêm qua cảm lạnh sao?
Dạ Côn đi đến giữa hai tấm giường, nhìn bộ đáng thương của thê tử tò mò hỏi.
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly nhìn cái đầu trọc trước mắt, rất muốn hung hăng vò vò, nếu không phải ngươi, chúng ta sẽ biến thành bộ dáng khốn khổ này sao...
Sống lâu như vậy, lần đầu ăn thiệt thòi lớn như thế!
- Đêm qua nấu canh cho phu quân, có lẽ đã nhiễm phong hàn.
Cái gì gọi là mắt to ngập nước, hiện tại Dạ Côn xem như biết, nước mắt kia đều quay một vòng quanh con ngươi rồi.
Nếu như là nam nhân bình thường, hiện tại liền một tay một nàng ôm vào trong ngực an ủi một phen.
Nhưng Côn ca ta không phải nam nhân bình thường.
- Có bệnh, liền phải uống thuốc.
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly trực tiếp bối rối, chẳng lẽ mình biểu hiện không đủ tội nghiệp? Hay là biểu lộ không tới chốn? Phản ứng nhạt như vậy?
Hiện tại Nhan Mộ Nhi có chút nghi vấn học thức của mình, không phải sư phụ nói nam nhân thích nhất loại nữ nhân mềm yếu đáng thương sao? Chỉ cần biểu hiện ra sự yếu đuối, nam nhân sẽ hận không thể cho ngươi tất cả những gì hắn có.
Thế nhưng tiểu trọc đầu lại nói chính mình có bệnh, còn bảo mình uống thuốc.
Đây là vấn đề có bệnh uống thuốc sao! Hiện tại ngươi không đến ôm thê tử, mang ấm áp đến cho ta?
Đáng đời ngươi không có vợ!
Diệp Ly chợt phát hiện, nhiều năm qua như vậy, mình đã hiểu lầm phụ thân, phụ thân quả thật là một nam nhân tốt.
Ít nhất vào thời điểm mẫu thân sinh bệnh, còn chạy tới chạy lui lo lắng, nhìn tên tiểu trọc đầu này một chút xem, ngoại trừ nói ngươi có bệnh, nên uống thuốc, sau đó liền đứng ngốc ở đấy.
Còn biết cái gì khác không hả? Đáng giận... bản tôn trở thành thế này, còn không phải ngươi ban cho!
Tức thì tức, nhưng vẫn phải bày ra bộ dáng thê tử tốt hiểu lòng người.
- Phu quân, uống thuốc không được, ôm một cái.
Diệp Ly nói xong cũng duỗi hai tay ra, cầu ôm một cái, kéo một buổi tối, quả thật cần an ủi.
Dạ Côn nghiêm túc nói:
- Phu nhân, nếu như uống thuốc đều vô dụng, ôm một cái cũng sẽ vô dụng.
Diệp Ly:...
Phốc phốc, Nhan Mộ Nhi vốn không muốn cười, nhưng quả thật nhịn không được, tiểu trọc đầu này thật đúng là một vị chính nhân quân tử.
Vừa cười lên một tiếng, Nhan Mộ Nhi liền cảm giác bụng lại bắt đầu chuyển động, rất muốn khóc a...
Chê cười Côn ca ta? Vậy ngươi liền đợi thiên hàng chính nghĩa đi.
- Tỷ tỷ, phu quân là cảm thấy còn chưa thành hôn, nam nữ thụ thụ bất thân.
Nhan Mộ Nhi ôm bụng, cố nói ra một cái lý do, không thể lưu lại ấn tượng xấu trong lòng phu quân được.
Dạ Côn cảm thấy lời này có lý:
- Mộ Nhi nói không sai, bảo trì điểm khoảng cách tương đối tốt.
Diệp Ly giận a, nữ nhân này! Ngươi lại dám gọi ta là tỷ tỷ! Chỉ sợ ngươi là lão thái bà mấy vạn tuổi đi! Còn nói mình 15, có xấu hổ hay không.
Còn tên tiểu trọc đầu này nữa, ngươi ôm một chút sẽ chết ư! Bản tôn có chỗ nào không được, có chỗ nào nhỏ đâu chứ!
- Muội muội nói rất đúng, là tỷ tỷ đường đột, chẳng qua là quá yêu thích phu quân, cho nên không kìm lòng được.
Nhan Mộ Nhi kém chút liền phun, gọi ngươi là tỷ tỷ ngươi còn đáp lại! Còn không biết liêm sỉ lấy lòng phu quân, ngươi là lão thái bà không biết xấu hổ nhất ta từng gặp qua!
Dạ Côn có chút không ăn không tiêu mấy lời này, quá chủ động...
Nữ hài tử chủ động, nam hài tử quả thật thẹn không bằng.
- Phu quân, tỷ tỷ đều nói những lời Mộ Nhi muốn nói cả rồi.
Môi anh đào của Nhan Mộ Nhi vểnh lên, đáng yêu chết người.
Trong lòng Diệp Ly ọe một phát, chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
Dạ Côn có chút không chịu nổi:
- Cái kia... không có việc gì liền dậy sớm một chút đi, ta đi ra ngoài trước.
Nói xong Dạ Côn liền xoay người rời đi, lưu lại hai "nữ hài tử" trợn mắt hốc mồm.
Nếu như đây là nam nhân khác, hiện tại đã mạnh mẽ đè hắn xuống.
Nhìn một chút xem trong đầu hắn chứa thứ gì.
Chờ sao khi Dạ Côn rời đi, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nhìn nhau, lúc hai cô nương đối mặt như thế, tỷ lệ lớn là sẽ xảy ra một trận đại khẩu chiến.
Thậm chí trong lòng hai người đang nghĩ, hung hăng bắt lấy tóc của đối phương, sau đó đạp, cho ngươi trang!
- Lão thái bà.
Diệp Ly xuất thủ trước tiên, mang theo bạo kích tổn thương.
Ánh mắt Nhan Mộ Nhi phát lạnh:
- Còn nói mình 16, ngươi bao nhiêu tuổi, trong lòng không tự đếm sao? Nữ nhân không biết xấu hổ.
- Cho dù ta không biết xấu hổ, cũng không biết xấu hổ bằng ngươi, quả thực là muốn nhét vào bên trong.
- Dù nói thế nào, ta cùng phu quân là môn đăng hộ đối, môi chước chi ngôn, ngươi có sao?
Nhan Mộ Nhi đắc ý, con mắt màu xanh lam xinh đẹp híp lại.
Diệp Ly cười lạnh một tiếng:
- Phu quân đều không muốn ngươi, hôm qua đã rõ ràng như vậy, còn không phải ngươi giả bộ đáng thương muốn lưu lại, ngươi đến cùng có mục đích gì?
- Nói có mục đích gì, ngươi mới có mục đích gì? Có phải muốn phá hư quan hệ của ta với phu quân hay không?
- Hồ ly tinh!
- Lão thái bà!
Sắc mặt Diệp Ly lập tức thay đổi:
- Ngươi lại gọi ta một tiếng lão thái bà?!
- Hi hi hi, ta liền gọi ngươi là lão thái bà, ngươi làm sao, đến cắn ta đi.
Diệp Ly trực tiếp vọt tới, nhưng ngay lập tức bụng tê rần, dẫn đến đầu va vào trong ngực Nhan Mộ Nhi, bị Diệp Ly hung ác tàn nhẫn va chạm như thế, Nhan Mộ Nhi cảm giác lại sắp kéo ra, nàng gắt gao ôm lấy đầu Diệp Ly, muốn đè trở về.
Mà Diệp Ly hung hăng ôm chặt eo Nhan Mộ Nhi, cảm giác sắp ra tới.
Thế nhưng lúc này Dạ Côn lại mở cửa đi vào, muốn thương lượng với các nàng sự tình thành hôn một chút.
Nhưng nhìn thấy một màn trước mắt, Dạ Côn đều ngổn ngang, hai cô bé này tình cảm tốt như vậy sao? Ta chân trước vừa đi, các nàng liền bắt đầu tương thân tương ái rồi?
Nguyên bản còn tưởng rằng các nàng sẽ ghen ghét đối phương, xem ra là mình cả nghĩ quá rồi.
- Quấy rầy.
Dạ Côn tranh thủ thời gian rời khỏi phòng, đóng cửa lại, thật là đáng sợ..
Hai cô nương trong phòng cũng không có tách ra, phảng phất chỉ có hung hăng ôm chặt đối phương, mới có thể nghẹn trở về.
Đây mới là tương thân tương sát a...