Đạo Đức Tử! Pháp Đạo tối cường!
Trong hư không bỗng nhiên ngưng kết ra một cái hắc động, hiện lên hình vòng xoáy, một vị lão giả từ trong hắc động đi ra.
Người hói đầu, mặc dù đỉnh đầu không có tóc, nhưng chỗ tóc mai lại một mực kéo dài đến cằm, tạo thành sợi râu thật dài.
Sợi râu như thế, khiến Dạ Côn cảm giác đây là tóc mọc ngược.
Lão giả mặc một bộ áo vải màu trắng, tay trái nắm lấy một thanh quải trượng bình thường, đỉnh quải trượng còn cột ba bình rượu chưa mở ra.
Nhưng lúc này lão giả cũng là một mặt say đỏ, trên khuôn mặt tràn đầy nếp gấp mang theo ý cười, thoạt nhìn giống như đang say, nhưng cặp mắt kia lại rất khôn khéo.
Dạ Minh nhẹ nhàng thở ra, Vân Lôi Minh Khiếu trong tay chậm rãi tiêu tán đi, nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, bàn tay Dạ Minh đã cháy thấy thịt. Nếu như lại nắm lấy mấy hơi, chỉ sợ toàn bộ cánh tay sẽ phải phế đi.
Trong lòng cười khổ một tiếng, cái bức này trang lớn, nhưng nếu như không trang bức, Đạo Đức Tử làm sao lại tới.
- Lão gia hỏa. Ngươi còn chưa có chết à...
Đạo Đức Tử đang lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên hướng về phía Vi lão kinh hô một tiếng.
Vi lão đang ở uống rượu chậm rãi ngẩng đầu:
- Cũng sắp rồi.
Đạo Đức Tử chậm rãi đáp xuống bên cạnh Vi lão, thấp giọng nói ra:
- Bảo ngươi năm đó cùng ta học Pháp Đạo, hiện tại tốt, đã sắp vào quan tài rồi.
- Người chỉ sống một lần, ta chết có ý nghĩa.
Vi lão mân lấy ít rượu từ tốn nói, không có chút ý tứ hối hận nào.
- Ngươi thật đúng là coi nhẹ sinh tử.
- Đời người chỉ cần làm được mấy chuyện vui vẻ, cho dù chết cũng có thể nhắm mắt, ta đều đã làm xong.
Vi lão cầm bầu rượu lên, rót rượu cho Đạo Đức Tử.
Đạo Đức Tử than nhẹ một tiếng, đời này sư huynh chưa từng rót rượu cho mình:
- Nói đi.
- Ta có một học sinh rất ưu tú, sau này nếu như ta đi, chiếu cố một chút.
- Là học sinh thế nào lại có thể để ngươi cầu ta?
Trong lòng Đạo Đức Tử rất khiếp sợ, sư huynh thế mà cầu mình chiếu cố học sinh của y, ngươi không sợ những học sinh khác ăn dấm sao?
- Chính là tiểu trọc đầu trên đài, về sau ngươi sẽ biết hắn ưu tú như thế nào.
Đạo Đức Tử nhìn về phía Dạ Côn, mà Dạ Côn lúc này vừa vặn nhìn về phía Đạo Đức Tử, ánh mắt hai người tương giao.
Đạo Đức Tử khẽ cười nói:
- Đây chính là di ngôn của ngươi?
- Phải.
- Được, ta đáp ứng ngươi.
- Tạ ơn.
- Không cần.
Đám người Dạ Dương rất tò mò, Đạo Đức Tử cùng lão đầu tử kia có quan hệ gì, lúc nói chuyện với nhau giống như bằng hữu, nhưng biểu lộ trong đó lại không giống.
Mà Dạ gia cũng hết sức nghi hoặc, Vi lão đến cùng là ai, nhất là Dạ Côn, lão sư của mình hình như quen biết tất cả mọi người vậy.
Đạo Đức Tử uống một hớp rượu sư huynh rót cho, chậm rãi đứng dậy, nhìn đến đám người Dạ Dương.
Đám người thành thật chắp tay hô:
- Gặp qua Đạo Đức Tử.
Tại Thái Kinh, ngoại trừ Thánh Nhân uy vọng thịnh đỉnh, như vậy chỉ có Đạo Đức Tử, Pháp Đạo đệ nhất nhân cũng không phải thổi loạn.
Liền liền Thánh Nhân cũng muốn lễ nhượng ba phần, có thể tu luyện Pháp Đạo tới xuất thần nhập hóa, có lẽ toàn bộ Đông U cũng không có mấy người.
- Các ngươi đang làm gì?
Đạo Đức Tử chăm chú nhìn ba người nhẹ giọng hỏi.
Đám người ngậm miệng không trả lời được, không biết giải thích như thế nào.
Nhan Thừa Thiên chắp tay cung kính nói ra:
- Đạo Đức Tử, Dạ Minh làm trái ý chỉ Thánh Nhân, thậm chí còn bất kính đối với Thánh Nhân, tội lỗi đáng chém!
- Ta thấy đáng chém chính là các ngươi!
Đạo Đức Tử khẽ quát một tiếng, một đôi mắt chăm chú nhìn những người này.
Ba người càng cúi thấp đầu xuống, hoàn toàn không rõ Đạo Đức Tử có ý gì, xem tình huống này hình như là muốn ra tay trợ giúp.
Cũng không nghe nói Dạ Minh cùng Đạo Đức Tử có quan hệ.
- Ta còn không biết một chút tâm tư trong lòng các ngươi hay sao? Bại hoại danh vọng Thánh Nhân.
Ba người nhất thời chìm xuống, tranh thủ thời gian quỳ một chân xuống, chắp tay hô:
- Không dám!
- Ta thấy các ngươi rất dám!
Đạo Đức Tử khiển trách.
Kỳ thật đối với sự xuất hiện của Đạo Đức Tử, Dạ Minh cũng rất kinh ngạc, chẳng qua là phỏng đoán có người tới giảng hòa, nhưng không nghĩ tới là Đạo Đức Tử tới.
Đạo Đức Tử không có nói chuyện với Dạ Minh, quải trượng trong tay nhẹ nhàng thoáng qua, chỉ thấy một cái trận pháp truyền tống hình tròn xuất hiện.
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi, pháp trận đều có thể tiện tay nhặt ra, xem ra tu vi Đạo Đức Tử lại có tăng trưởng.
- Còn đứng ngốc ở đó làm gì?
Đạo Đức Tử đứng ở trung tâm pháp trận, hướng phía ba người quát nhẹ, đám người tựa như tiểu hài tử, mang theo không vẻ cam lòng đi vào trong pháp trận.
Đông Phương Quát không thể không kẹp cháu trai ở trong nách, đến bây giờ Đông Phương Sảng vẫn còn đang hôn mê, ngất từ đầu đến đuôi.
Còn bị đánh một quyền, thật đúng là nghiệp chướng.
- Mộ Nhi, theo phụ thân về!
Nhan Thừa Thiên hướng nữ nhi quát.
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, trực tiếp giữ chặt cổ tay Dạ Côn để bày tỏ quyết tâm.
- Tốt! Rất tốt! Hiện tại cánh cứng cáp rồi! Sau này Nhan Thừa Thiên ta không có đứa con gái này!
Nhan Thừa Thiên cho rằng nữ nhi của mình khẳng định là thấy được chỗ tốt, mới quyết định lưu lại.
Bất quá quay đầu tưởng tượng, chẳng lẽ Mộ Nhi là muốn tiềm phục tại Dạ gia? Cho nên mới ân đoạn nghĩa tuyệt với mình, chuyện này có thể khiến người Dạ gia tin tưởng nàng, như thế rất tốt, mình cũng phải phối hợp với nữ nhi một chút mới được.
- Ta đã là người của phu quân.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng nói ra, nữ nhi của ngươi đã sớm không còn.
- Tốt! Rất tốt! Về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!
Nhan Thừa Thiên tức giận quát, lập tức đi vào trong pháp trận.
Đạo Đức Tử liếc mắt nhìn chằm chằm Vi lão.
Theo pháp trận tan biến, người đến đây kiếm chuyện trong nháy mắt liền biến mất không thấy.
Mà Dạ Minh nhìn thấy không còn ai, thần kinh căng thẳng lập tức nới lỏng, cả người ngã về phía sau.
Đông Môn Mộng lập tức đứng sau lưng Dạ Minh đỡ lấy, ôn nhu nói:
- Giết là được, cần gì phải lấy Vân Lôi Minh Khiếu ra.
- Nàng nhẫn tâm nhìn hài tử theo chúng ta đào vong ư...
- Ta thấy ngươi là không bỏ xuống được, lấy hài tử làm cớ.
Đông Môn Mộng tức giận nói ra.
Dạ Minh cười khổ một tiếng.
- Cha!
Dạ Côn cũng Dạ Tần lập tức chạy tới, cha vừa rồi uy vũ không thôi, làm sao người ta vừa đi liền hư thoát thế này.
Dạ Minh nhìn hai đứa con trai cười nói:
- Cha không sao cả, nghỷ ngơi mấy ngày là được rồi, cha không làm mất mặt các con chứ.
- Cha!
Dạ Côn cùng Dạ Tần bất đắc dĩ, cha có thể đứng đắn một chút hay không, thật sự là suất không quá ba hơi.
Dạ Minh muốn trêu chọc nhi tử, chẳng qua là hiện tại đã không còn khí lực, thần kiếm oai quá cường đại, căn bản không phải người thường có thể chưởng khống.
Cho dù có thể sử dụng, cuối cùng cũng sẽ bị thần kiếm nuốt chửng lấy, đây là hạ tràng của việc cưỡng ép trang bức.
- Cha các con phải nghỷ ngơi.
Nếu không phải nhìn thấy bộ dáng này của phu quân, thật muốn dạy dỗ một thoáng, ngươi nói ngươi không có việc gì lấy thần kiếm ra trang bức làm chi, hiện tại đang bị cắn trả đi.
Bỗng nhiên Đông Môn Mộng nghĩ tới điều gì, hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Đúng rồi, để quá mình hôn lễ sang một bên, bây giờ các con là vợ chồng.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, mẫu thân, có phải có chút qua loa rồi hay không?
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
- Đi động phòng đi, Côn Côn, cầm lấy viên Bổ Khí Đan này, nửa đường ăn một khỏa có lợi cho thân thể, mặc dù thê tử xinh đẹp, nhưng cũng phải khắc chế một chút, còn nhiều thời gian.