TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 978: Che Ảnh Bước của Bánh Bao

Bốp!

Tiếng Cục Gạch vỗ vào đầu cứ gọi là giòn tan.

Cục Gạch này xuất hiện một cách vô cùng hợp lý đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp như Diệp Tu và Trương Ích Vỹ. Nó chắc chắn phải được ném ra vào lúc này. Nhưng trong mắt người chơi bình thường thì đó là cả một sự bất ngờ, vì mới vừa rồi họ còn thấy Bánh Bao bị rượt chạy văng dép khắp bản đồ cơ mà. Sự bị động trong tiết tấu của Thang Hưng làm lộ ra sơ hở là một tình tiết liên quan đến trình độ, không phải ai cũng có thể nhìn ra được.

Kết quả, một tân binh không đáng để lên sân trong mắt của Trương Ích Vỹ đã nhìn ra, lại còn nắm bắt cơ hội rất chuẩn. Nhưng tư thế ném Cục Gạch này vẫn rất khó coi như cũ, chật hết cả vật, cứ như hoảng quá bấm lộn nút vậy.

Trùng hợp sao? Hay là…

Trong lòng Trương Ích Vỹ còn đang ngờ vực, nhưng gã đã có được đáp án ngay lập tức. Bởi vì Cục Gạch chỉ là mở đầu, Bánh Bao Xâm Lấn vốn đang chạy sút quần, bỗng dưng ném ra Cục Gạch rồi quay đầu phản kích bằng hết chiêu này đến chiêu kia của các kĩ năng mà nghề lưu manh có. Trong nháy mắt cậu ta đã đánh ra hẳn một bộ liên kích, thanh máu của Thang Hưng liên tục giảm xuống. Lượng máu cướp được bằng Súng Cận Chiến trước đó đã bị dàn hòa sau đợt liên kích này.

“Mau ổn định!” Trương Ích Vỹ vã mồ hôi trong lặng lẽ. Còn may, Thang Hưng không hổ danh là đội trưởng của chiến đội Huyền Kỳ, là tuyển thủ mà Trương Ích Vỹ coi trọng nhất. Tuy hắn không đỡ nổi cả đợt phản kích nhưng lại ổn định rất nhanh, một quả lựu đạn ném ra, sau đó là Phi Súng muốn kéo dài khoảng cách. Nhưng Bánh Bao đang đánh hăng máu thì sao chịu nhường, cậu tránh được sóng xung kích do lựu đạn nổ ra, sau đó bất chấp mà giơ tay ra một chiêu Ném Cát.

Thang Hưng vội vàng chuyển góc nhìn, sát thương của Ném Cát có thể ăn nhưng không được dính hiệu quả mù. Nào ngờ mới kịp nghiêng góc nhìn đi thì đã nghe bốp một tiếng, một Cục Gạch lại thân mật hôn lên gáy của thiện xạ.

Nhanh quá!

Thang Hưng trong lòng cả kinh. Vừa mới Ném Cát đã ra tiếp một Cục Gạch, tốc độ thao tác kiểu này ngay cả Thang Hưng cũng phải khóc hận không bằng. Cậu tân binh ba trợn này xem ra không hề là người đơn giản.

Cục Gạch đập trúng gáy sẽ có thêm hiệu ứng ẩn, thiện xạ rơi vào trạng thái hôn mê. Bánh Bao Xâm Lấn lập tức tấn công, một cú Quyền Móc hất thiện xạ lên không trung.

Trạng thái hôn mê được tự động giải trừ khi bị công kích. Nhân vật ở giữa không trung, Thang Hưng không hoảng hốt mà còn xoay mình muốn giành thế công. Khả năng chiến đấu trên không của Súng Cận Chiến rất xuất sắc, đặc biệt là khi kết hợp với Phi Súng sẽ có thể đánh cho ngầu lòi. Tuy Thang Hưng không đủ kĩ thuật để ngầu lòi nhưng ít nhiều cũng đánh cho đối thủ xịt máu được. Nào ngờ khi xoay người lại thì không thấy đối thủ đâu cả.

Ể?

Thang Hưng kinh ngạc, mà giữa lúc kinh ngạc lại còn ăn phải một cú đánh của Bánh Bao Xâm Lấn.

Lần này Thang Hưng bàng hoàng luôn rồi!

Không chỉ là hết hồn vì ăn gạch, mà người ta ở gần mình nhưng mình lại không thấy, kĩ thuật này là… Che Ảnh Bước! Ngay cả trong giới chuyên nghiệp, Che Ảnh Bước cũng là một kĩ thuật cực kì cao cấp vì không mấy ai có thể làm nổi. Vậy mà bây giờ, một tân binh lẽ ra đang phải cố gắng vượt qua những sai lầm cấp thấp lại có thể thi triển kĩ thuật đỉnh cao này.

Thang Hưng bàng hoàng đến ngây người, Trương Ích Vỹ dưới sân cũng há mồm đúng chuẩn emo.

Kĩ thuật Che Ảnh Bước người ngoài cuộc đứng xem chưa chắc nhìn ra. Nhưng Trương Ích Vỹ là kẻ kinh nghiệm đầy mình, lại rất tinh mắt, không những thế còn rất hiểu Thang Hưng. Vừa rồi thiện xạ của Thang Hưng xoay góc nhìn, trong lòng gã còn đang khen Thang Hưng dưới tình huống bị động vẫn cực kì ổn định, thế nhưng hắn xoay góc nhìn cả một vòng mà vẫn không có bất kì cử động hay công kích nào về phía Bánh Bao Xâm Lấn.

Trương Ích Vỹ lập tức đoán ra ngay. Không phải Thang Hưng để mất cơ hội mà là hắn không có cơ hội! Sau khi xoay góc nhìn, nhân vật của Thang Hưng vẫn không tìm ra Bánh Bao Xâm Lấn để tấn công.

Điều đó có nghĩa là gì? Chỉ có thể là Che Ảnh Bước!

Trương Ích Vỹ nghĩ đến đây, cái mặt như cái meme. Gã vô thức quay sang Diệp Tu, nụ cười của Diệp Tu lúc này khiến gã cảm thấy quá thâm.

Đám trời đánh Hưng Hân thực sự vì thắng lợi mà không từ thủ đoạn sao?

Một cao thủ có thể sử dụng kĩ thuật cấp thần như Che Ảnh Bước lại giả làm một con gà, còn cái gì mà lũ này không dám làm không?

Giả ngu hốt mẻ lớn! Trong đầu Trương Ích Vỹ chỉ hiện ra câu này. Hình tượng Bánh Bao Xâm Lấn trong mắt gã càng lúc càng vĩ đại ghê gớm. Thực lực của người này rốt cuộc cao đến bao nhiêu? Những nghiên cứu trước đó của mình chắc chắn sai hết toàn bộ rồi!!! Bây giờ người nông dân phải nàm thao?

Trong lòng Trương Ích Vỹ lo như lúa chết, cho dù có nghĩ ra biện pháp cứu lúa thì thế nào chứ? Gã đâu thể trao đổi trực tiếp với Thang Hưng đang trong trận. Một trận đấu khi đã bắt đầu, chỉ có thể dựa vào bản thân tuyển thủ.

Thang Hưng rõ ràng cũng vì Che Ảnh Bước mà ngu cả người, bị Bánh Bao Xâm Lấn dùng một tràng liên kích đánh cho cạp đất, thậm chí còn thêm vào hai cú quét ngang, Thang Hưng ngay cả thao tác căn bản như Chịu Thân cũng quên làm luôn.

Trương Ích Vỹ càng lúc càng sầu đời, nhưng gã không thể trách Thang Hưng được. Thực lực của Bao Vinh Hưng vượt ngoài sức tưởng tượng của họ, đây là chuyện quá bất ngờ. Bắt Thang Hưng phải đối phó với một cao thủ có thể sử dụng Che Ảnh Bước là chuyện không có khả năng.

Thế nhưng Thang Hưng vẫn tiếp tục ổn định trạng thái rất nhanh.

Trước đó, hắn đơ như cây cơ chủ yếu là do bất ngờ, chứ nếu nói e sợ, Thang Hưng đã quá quen rồi nhớ. Huyền Kỳ là một đội yếu, mà hắn cũng chỉ là một tuyển thủ năng lực có hạn. Hắn trải qua hai năm ở Huyền Kỳ trong việc giao đấu với các tuyển thủ chuyên nghiệp có thực lực cao hơn mình rất nhiều. Đối phó với các cao thủ mạnh hơn mình, căn bản đó chính là cuộc đời Vinh Quang của Thang Hưng từ trước đến nay. Thang Hưng rất có kinh nghiệm trong việc lấy yếu đánh mạnh, nhưng kinh nghiệm đó chủ yếu chỉ mang lại sự vững vàng về tâm lý, chứ nếu nhờ vậy mà có thể liên tiếp thắng trận thì hắn đã không còn là kẻ yếu nữa rồi.

Nhìn thấy Thang Hưng đã ổn định trở lại, Trương Ích Vỹ thở dài. Bởi vì gã biết rõ việc này là do vị trí của Huyền Kỳ trong liên minh tạo ra tâm tính cho Thang Hưng. Sau khi thở dài, mắt Trương Ích Vỹ bỗng lóe lên chút ánh sáng.

Ưu điểm tâm lý vững vàng của Thang Hưng khi đối mặt với cao thủ vẫn giúp hắn có thể nắm được cơ hội thắng trong một vài tình huống, đặc biệt là những tuyển thủ trẻ tuổi kiêu ngạo khinh địch hoặc thiếu kinh nghiệm.

Bao Vinh Hưng kiêu ngạo hay khinh địch? Tuyệt đối không có. Để chiến thắng đối thủ, tên này còn có thể diễn hề, ở đâu ra nửa phần kiêu ngạo? Nhưng nếu nói về mặt thiếu kinh nghiệm, một người mới chưa từng trải qua thi đấu chuyên nghiệp thì kinh nghiệm gần như là 0. Kinh nghiệm PK ở đấu trường trong game hoàn toàn khác với kinh nghiệm thi đấu chuyên nghiệp. Bao Vinh Hưng chính là kiểu tuyển thủ mà Thang Hưng có thể thắng được!

Thấy Thang Hưng đã bình tĩnh mà chiến đấu, Trương Ích Vỹ bắt đầu hi vọng, chăm chú nhìn hai người trong trận.

Sơ hở!

Trong mắt Trương Ích Vỹ lóe lên một tia sáng, nào ngờ Thang Hưng lại như không phát hiện thấy. Sơ hở đó chớp mắt liền trôi qua.

Trương Ích Vỹ lắc lắc đầu, ngồi thẳng người, nào ngờ mới qua 5 giây, gã lại run lên.

Sơ hở nữa rồi!

Thế nhưng Thang Hưng vẫn không thể nắm kịp cơ hội mà tấn công, hay nói chính xác hơn là Thang Hưng không hề muốn nắm lấy.

What the heo?

Trương Ích Vỹ chấm hỏi. Sơ hở lần đầu tiên lóe qua quá nhanh, với khả năng của Thang Hưng, không phát hiện thì thôi không nói. Nhưng sơ hở thứ hai rất lớn, gã rất hiểu Thang Hưng, hắn không lý do gì để vuột mất.

Chẳng lẽ….

Trương Ích Vỹ lại vụng trộm liếc qua Diệp Tu bên Hưng Hân. Trên gương mặt Diệp Tu vẫn là nụ cười đó.

Hai sơ hở này là cái bẫy!

Trương Ích Vỹ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thi đấu chuyên nghiệp chính là như thế, mọi người đều tìm kiếm sơ hở của đối phương, nhưng cũng phải xem sơ hở mà đối phương lộ ra có phải là cạm bẫy hay không. Đã biết rằng Bao Vinh Hưng không phải kẻ đơn giản, thì những sai lầm cấp thấp xảy ra từ thao tác của cậu ta mang ý nghĩa gì? Cần phải trả lời không?

Thang Hưng làm vậy là rất đúng! Cần phải duy trì tỉnh táo! Trương Ích Vỹ gật đầu, tỏ ý khen ngợi.

Vì thế gã tiếp tục xem Thang Hưng gắng sức chống đỡ Bánh Bao, không mạo hiểm, cố tìm cơ hội khác chắc ăn hơn.

Có một bài hát rất hay: Tìm đâu để thấy em, tìm mãi theo dấu chân em, mờ phai theo tháng năm cuối dòng.

Thanh máu của thiện xạ Thang Hưng cứ thế mà mờ phai theo tháng năm cuối dòng luôn, bởi vì từ đầu tới chót hắn vẫn không tìm ra cơ hội “chắc ăn hơn”. Những sơ hở của Bánh Bao dưới mắt hắn đều không phải sơ hở thật, nó đụt như thể dán hẳn một cái nhãn “ở đây có bẫy xin đừng vào” cơ mà. Hơn nữa, hắn luôn luôn đặt mình ở vị thế người yếu nên đã từ bỏ lối đánh đôi công, chỉ cố hết sức đảm bảo bản thân an toàn. Phòng thủ phản kích luôn là cách thường được dùng nhất khi lấy yếu đánh mạnh.

Thế nhưng lần này, chiến thuật của hắn thật sự không hợp lý. Đối với Bánh Bao, hắn và Trương Ích Vỹ đều đã hiểu lầm sâu sắc. Họ liên tục phải đổi mới cách nhìn nhận về cậu tuyển thủ này.

Thang Hưng đang cho rằng Bánh Bao là một cao nhân giấu nghề cho nên dùng chiến thuật phòng thủ. Thế là Bánh Bao thung thướng giơ gạch lên đập khí thế, trong lúc vênh váo đã lộ ra sơ hở lớn. Nào ngờ bên kia Thang Hưng lại lắc đầu: Không, đây không phải là sơ hở, sơ hở gì mà ngu thế, chắc chắn nó đang giăng bẫy mình rồi!

Do đó Thang Hưng cứ tìm mãi, tìm mãi. Bóng dáng cơ hội đã vuột khỏi tầm tay, thanh máu cũng vuột khỏi tầm tay luôn, Thang Hưng héo úa trong vô vọng.

Rốt cuộc Trương Ích Vỹ vẫn lão làng hơn Thang Hưng rất nhiều. Sau khi nhìn gần hết trận thì hiểu ra rồi.

Bao Vinh Hưng này cũng chỉ có thế mà thôi!

Cậu ta không giả vờ gì hết, bị Súng Cận Chiến tập kích, đỡ không được thì chạy. Trong khi chạy, thấy có cơ hội uýnh lại thế là ném một Cục Gạch qua, ném trúng liền bổ sung liên kích, đây là việc mà bất kì người chơi Vinh Quang có trình độ nào cũng biết làm. Còn cái gọi là Che Ảnh Bước kia, có khả năng là do cậu ta di chuyển vừa khéo vào góc chết…

Do đó toàn bộ sơ hở mà cậu ta lộ ra là sơ hở thật sự đó thôi?

Vì vậy, nhìn thấy Thang Hưng liên tục bỏ qua cơ hội, Trương Ích Vỹ gấp đến mức đấm ngực hự hự. Gã chỉ mong Thang Hưng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Nhưng ai ngờ Thang Hưng thiệt thà quá trời, lo tìm cơ hội đến hết trận luôn mà không thấy, cuối cùng bị Bánh Bao Xâm Lấn xử đẹp. Khi xuống khỏi sân đấu, trên gương mặt hắn vẫn vô cùng thản nhiên. Hắn cảm thấy giống như mỗi một lần trong quá khứ, khi bản thân đối đầu với cao thủ hoặc đại thần, tuy rằng cuối cùng thua cuộc nhưng mình đã làm hết sức mình rồi, không hối hận.

Trương Ích Vỹ khóc không ra nước mắt, thằng kia không phải là cao thủ gì đâu, nó thật sự chỉ là người mới mà thôi!

Đọc truyện chữ Full