Ông chủ chăm chú nhìn Dạ Côn, sau đó thở hắt ra:
- Dạ Côn, ngươi là một người đại ca tốt, Dạ Tần cũng là một hài tử hiền lành, thế nhưng có những thứ mất đi rồi sẽ vĩnh viễn không tìm lại được, đây chính là lựa chọn của họ, lời này tuy khó nghe, nhưng nó lại rất chân thực
- Huyện trưởng trước kia không còn là huyện trưởng, Uyển Thanh... cũng không phải Uyển Thanh trước kia, hãy mau chóng thích nghi với An Khang châu, đừng tận lực đi tìm, tập trung vào việc học, còn có rất nhiều cơ hội, nam nhi tốt đừng để những chuyện này ràng buộc.
Ông chủ đã hết lòng khuyên nhủ, đám tiểu hài tử các ngươi đến đấy cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ông chủ vỗ vỗ bả vai Dạ Tần, từ tốn nói:
- Ngươi hẳn phải cảm thấy vui mừng mới đúng, kịp thời phát hiện, có thể tìm người tốt hơn.
Dạ Tần ngẩng đầu nhìn ông chủ, ánh mắt kia của ông chủ quả thật rất chân thành.
- Được rồi, ta không bồi các ngươi nữa, cứ đi thẳng theo con đường lớn này là sẽ có thể rời khỏi Bình Khang Phường, Học Viện An Kinh tại thành đông, các ngươi còn cần phải đi một hai ngày, nếu như nhanh...
Ông chủ nói xong lần nữa mở quạt xếp ra, một cái quay người phong tao, nghênh ngang rời đi.
Nếu như lúc này cười ha ha hai tiếng, vậy liền có khí chất anh hùng hào kiệt.
Nghe ông chủ nói một hồi, mọi người đều có cái nhìn mới với An Khang châu, Dạ Côn phát hiện, An Khang châu được miêu tả trên sách đều là giả...
Trước mắt mới là An Khang châu chân thực.
Xung quanh đều là bình dân bách tính sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, ánh mắt Dạ Côn nhìn về phía hẻm nhỏ, một nữ tử mặt mũi dơ bẩn dựa vào tường, trong ngực còn có một hài tử trắng nõn, hài tử im lặng nằm ở trong ngực mẫu thân.
Một màn này khiến lòng Dạ Côn trầm trọng, năm đó mình kém chút chết trong cái hẻm nhỏ đen kịt kia, nếu không phải mẫu thân đi ngang qua...
Muốn đi trợ giúp một chút, nhưng Dạ Côn phát hiện, mình cũng rất nghèo.
Sớm biết vừa nãy đã hỏi mượn ông chủ vài kim tệ, tốt xấu gì cũng là đồng hương.
- Đại ca, hay là đừng tìm nữa, mục đích chúng ta đến đây là để học tập.
Dạ Tần bên cạnh thấp giọng nói ra, ngữ khí mang theo vẻ kiên định, không muốn bởi vì chuyện của mình, liên lụy đại ca tẩu tẩu, dù sao vừa rồi ông chủ đã nói rất rõ ràng, Ba Uyển Thanh đã không phải là Ba Uyển Thanh trước kia.
Dạ Côn nhìn về phía đệ đệ, không cam lòng, nhưng đệ đệ lộ ra ánh mắt cầu khẩn, làm đại ca quả thật không đành lòng.
Hít một hơi thật sâu:
- Chúng ta đến đông thành trước đi.
- Cảm ơn đại ca.
- Giữa huynh đệ, khách khí làm gì.
Dạ Côn gạt ra một nụ cười, khoát vai Dạ Tần bước đi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi phát hiện, tình cảm hai huynh đệ thật sự quá tốt rồi.
Đại ca vì đệ đệ, đệ đệ vì đại ca.
Có huynh đệ như thế, còn cầu gì.
Đi bộ nửa canh giờ, mọi người rốt cuộc đi tới cửa chính Bình Khang Phường mà ông chủ đã nói.
Thật đúng là bị phong tỏa, hai bên đặt hàng rào bằng gỗ, chỉ chừa lại hai con đường ở giữa, một vào một ra.
Nhưng lại có rất ít người thông qua, hầu như không có.
Dạ Côn ngẩng đầu nhìn về phía cổng vòm, phía trên bảng hiệu khắc lấy ba chữ to, Bình Khang Phường.
Mà ở bên ngoài Bình Khang Phường, Dạ Côn thấy được An Khang châu phồn hoa, thế nhưng hiện tại ở trong lòng lại không có một chút cảm xúc nào, mình đã nghĩ An Khang châu quá tốt, đã nghĩ toàn bộ Thái Kinh quá tốt rồi.
Dạ Côn mang theo mọi người đi tới cổng, thị vệ trấn giữ liếc mắt nhìn đám người Dạ Côn, không nói gì.
Đoàn người cứ như vậy rời khỏi Bình Khang Phường.
Ở phía sau có một nam tử, dường như muốn thử thời vận, cũng đi theo.
Nhưng rất nhanh liền bị ngăn lại, Dạ Côn nhìn thấy thị vệ một cước đạp nam tử té xuống đất, dùng vỏ kiếm hung hăng đánh.
Người bên cạnh yên lặng nhìn chăm chú, mà thị vệ kia đúng là đánh cho đến chết, Dạ Côn nhịn không được đi đến.
Hai tên thị vệ ngăn Dạ Côn lại:
- Đừng nhúng tay.
- Y sẽ bị đánh chết.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Lần đầu tiên tới An Khang châu phải không, tự ý rời khỏi Bình Khang Phường, tử hình!
- Yên tâm đi, sẽ không đánh chết, ít nhất y không phải trộm, nhưng một phen giáo huấn không thể thiếu được, mời công tử đi sang bên này.
Một tên thị vệ khác chắp tay nói ra.
- Côn ca, đi thôi.
Nguyên Chẩn ở sau lưng nói nhỏ, đây cũng không phải là huyện Thái Tây, Côn ca lúc này mới đến, vẫn nên an phận một chút thì hơn.
Đông Tứ và Đát Từ nghĩ thầm, chỉ cần lão sư nói một câu, mình sẽ lập tức cho cái An Khang châu này bốc hơi.
Không đúng, lão sư sẽ không làm như vậy, hiện tại lão sư đang trải nghiệm nhân sinh, đây là quá trình khổ tu quan trọng.
Dạ Côn có thể cứu người, thế nhưng đại giới rất nặng, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
Còn có phụ mẫu.
Tuy có thực lực vô địch, nhưng lại chẳng thay đổi được gì, Dạ Côn thở dài, cho dù dùng vũ lực cải biến, cũng không cải biến được bản chất trong đó.
- Thiếu gia.
Đột nhiên một đạo âm thanh quen vang lên.
Dạ Côn và Dạ Tần quay đầu nhìn lại.
Trời ạ!
Là Trương thúc!!!
Đầu óc Dạ Côn và Dạ Tần có chút không đủ dùng, tại sao Trương thúc lại ở đây
Trương thúc không phải ở huyện Thái Tây sao?
Còn xe ngựa ở sau lưng là thế nào? An Khang châu tất đất tất vàng, xe ngựa không rẻ đâu.
Chẳng lẽ cha... bị...
- Trương thúc, tại sao thúc lại ở chỗ này, phụ thân và mẫu thân đâu?
Dạ Tần thấy Trương thúc, lập tức tiến lên ôm một thoáng.
Trương Thiên Thiên mang theo ý cười vỗ vỗ lưng Dạ Tần:
- Tiểu thiếu gia, lão gia và phu nhân mấy ngày trước đã đến.
- Cái gì
Dạ Côn mộng bức.
Khó trách lúc chúng ta đi mẫu thân không có chút đau lòng, nguyên lai người đã sớm tới.
Còn nói hài tử lớn rồi, phải rời khỏi phụ mẫu giương cánh bay cao, kết quả...
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi rất vui vẻ, quá tốt rồi!
Có cha và mẫu thân, vậy sẽ thoải mái hơn.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường đến đông thành thôi.
- Được.
Đâu là lần đầu tiên rời khỏi cha mẹ lâu như vậy, Dạ Côn rất tưởng niệm.
Nhưng mà Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đứng ở bên cạnh có chút lúng túng, nhớ năm đó đọc sách, đều là hai huynh đệ bọn họ nhìn mình lên xe ngựa, hiện tại tốt... mình đứng nhìn hai huynh đệ bọn họ lên xe ngựa.
- Nguyên Chẩn, Phong Điền, cùng đi thôi.
Dạ Côn thấy hai người còn đứng ngốc ở đấy, lên tiếng hô.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền là nam nhân có cốt khí...
- Tới đây, lập tức tới ngay.
Hai người vui mừng hớn hở leo lên, chân đã sắp đứt rời rồi.
Trong lúc Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lên xe ngựa, phía sau liền vang lên tiếng hô lo lắng:
- Thiếu gia... thiếu gia... hai người đi đâu thế...
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhìn lại, đây chẳng lẽ là người cha an bài? Xe ngựa đâu?
Đây không phải muốn làm chúng ta mất mặt ở trước mặt Côn ca sao?
Thân là tiểu đệ Côn ca, nếu như ngay cả một cỗ xe ngựa ra dáng đều không có, vậy còn dám xưng là tiểu đệ Côn ca sao?
- Chúng ta ngồi xe ngựa đi đông thành.
- Thiếu gia, chỗ ở của chúng ta cách đây không xa, đừng đến đông thành, đó là nơi người có tiền ở.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đã sắp sụp đổ.
Vì sao lại như vậy... vì sao lại như vậy...