TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngục
Chương 304: Người không thể quá tham lam (hạ)

Tiên Ngục

- Ta biết rõ.

Huyền Cơ Tôn Giả khoát khoát tay nói:

- Nói thật, loại năng lực này cũng làm ta vô cùng động tâm, bất quá, ta biết rõ ngươi có lòng hiếu tâm. Nếu là chuyện tình có lợi đối với ta Ngưng Anh, nhất định sẽ chủ động nói cho ta biết...

Nói đến đây, ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều:

- Bất quá, chuyện này xác thực là phiền toái không nhỏ, chưa nói Hạo Nguyên đại tôn của Thái Ất Môn sẽ phái người không từ thủ đoạn bắt ngươi, coi như là Tôn Giả của mười ngọn chủ phong trong môn phái, cũng sẽ có người sinh ra tà tâm đối với ngươi. Giấy không thể gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra. Từ nay về sau, ngươi sẽ gặp phải nguy cơ nặng nề.

- Đúng vậy.

Tô Triệt trầm trọng gật đầu, được sư tôn nhắc nhở, mới liên tưởng đến Tôn Giả mười ngọn chủ phong của bổn phái, tu vi của bọn họ đều là Kim Đan hậu kỳ, đồng dạng mong mỏi tấn chức Nguyên Anh...

Coi như mình tránh ở sơn môn không ra, ngoại nhân bắt không được mình, chỉ là giặc trong nhà, càng khó lòng phòng bị a.

- Cái này phải làm như thế nào cho phải, chẳng lẽ mình phải trốn tới một địa phương nào đó không có người lui tới, không đến Nguyên Anh kỳ, không dám ra gặp người sao?

Lần này, Tô Triệt thật đúng là cảm thấy có chút nhức đầu.

Huyền Cơ Tôn Giả cũng là mặt ủ mày chau, đau khổ suy tư thượng sách...

Đồ nhi này của mình, rõ ràng cho thấy có đại cơ duyên, đại tạo hóa trong người, chỉ cần có thể cho hắn phát triển xuống dưới, nhất định có thể sáng tạo ra thời kỳ huy hoàng làm cho người người ngưỡng mộ.

Đồng dạng, sự thành tựu của hắn, cũng là một phần vinh quang cùng thành quả của một sư tôn.

Một mầm tốt như thế, có thể nào để cho hắn chết non.

Trong Huyền Cơ đại điện, tạm thời lâm vào trầm tĩnh...

Trong Tiên Ngục, lão Hắc cũng đang kiểm kê túi càn khôn của tám Kim Đan tu sĩ, ý vị hét lên:

- Phát tài, phát tài, lão Hắc ta thích nhất là chuyện này. Kiểm kê chiến lợi phẩm, loại cảm giác này, thật sự là quá sung sướng.

Đối với chủ nhân cùng Huyền Cơ Tôn Giả lo lắng, lão Hắc lại không cho là đúng.

Nếu như thật sự không được, vậy thì rời khỏi Thiên Huyền Tông, đổi tên đổi họ, đi địa phương khác phát triển.

Đối với chủ người mà nói, chỉ cần có Tiên Ngục trong tay, mặc dù chỉ làm một tán tu, cũng có thể sáng tạo truyền kỳ.

Hôm nay chủ nhân lấy được thành tích, cùng Thiên Huyền Tông có bao nhiêu quan hệ?

Là Thiên Huyền Tông tạo ra được sao?

Căn bản không phải…

Ngoại trừ chủ nhân cố gắng ra, Tiên Ngục mới là công thần lớn nhất. Môn phái hay không môn phái, không có tác dụng gì lớn cả.

Đây cũng là tiếng lòng của lão Hắc.

Phân loại vật phẩm, toàn bộ kiểm kê xong, lão Hắc trông một đống lớn bảo vật, hắc hắc vui mừng.

Những vật vụn vặt kia cũng không cần nhắc lại, chỉ nói trọng yếu nhất: Chín thanh Bảo khí hạ phẩm, Bảo khí trung phẩm một kiện. Bất quá, Bảo khí chính là pháp bảo giữ thể diện của Kim Đan tu sĩ, bây giờ chủ nhân chỉ là giai đoạn Trúc Cơ, không cách nào sử dụng.

Mười chín thanh Cực phẩm Linh khí, phần lớn là pháp bảo phòng ngự. Bất quá, mặc dù là pháp bảo công kích, cũng khó có thể đột phá lực phòng ngự của Kim Đan tu sĩ, có chút tiếc nuối a.

Linh khí thượng phẩm càng là một đống lớn, chừng trên trăm kiện, những Kim Đan trường lão này thường bị mang trong người, là ngày bình thường dùng ban cho đệ tử.

Hơn ba trăm vạn Linh thạch, trong chuyện này, chỉ là trưởng lão Kim Đan trung kỳ kia, trong túi càn khôn cũng có hơn chín mươi vạn. Hoặc là nói, từng Kim Đan tu sĩ, đều là một đại tài chủ, huống chi, bọn họ còn là Kim Đan trưởng lão của siêu cấp môn phái.

Đan dược vô số, trong đó, Linh Đan lục phẩm mà chủ nhân cần dùng đến hơn một trăm viên, Linh Đan thất phẩm hơn ba trăm viên, Linh Đan bát phẩm hơn chín mươi viên...

Tu vi Kim Đan kỳ, phần lớn là dùng Linh Đan thất phẩm phụ trợ tu luyện, bởi vậy, trong túi càn khôn của bọn họ, nhiều nhất chính là Linh Đan thất phẩm.

Các loại linh phù, cộng lại cũng có mấy trăm miếng, chỉ là linh phù cực phẩm, liền có hơn một trăm...

- Phát tài, phát tài…

Lão Hắc hưng phấn khó có thể tự kiềm chế, ở trong một đống bảo vật hoa chân múa tay vui sướng.

- Ồn ào cái gì?

Trong nội tâm Tô Triệt quát lớn:

- Đừng không có tiền đồ như vậy, những vật này, đều là sư tôn không cần dùng, không coi là bảo vật chính thức. Huống hồ, một đống lớn gì đó như vậy, cũng không thể khiến cho lực công kích giai đoạn hiện tại của ta có chỗ tăng lên, vẫn là gặm không động những tu sĩ Kim Đan kia.

Không thể dùng Bảo khí, uy lực của Linh khí lại không đủ, Tô Triệt xác thực đang đứng ở một giai đoạn tương đối xấu hổ.

- Đã rất không tồi, chủ nhân.

Lão Hắc cười nói:

- Tu vi của ngươi bất quá là Trúc Cơ hậu kỳ, vừa rồi chỉ bằng sức một mình, thì giết chết hai Kim Đan sơ kỳ của siêu cấp môn phái, này đã rất khoa trương. Người không thể quá tham lam a.

Lão Hắc vừa rồi vẫn chỉ là một bộ nhà giàu mới nổi, giờ phút này lại nghiêm trang giáo dục Tô Triệt, thật đúng là...

Lúc này, Huyền Cơ Tôn Giả coi như nghĩ ra chủ ý, trầm giọng nói ra:

- Triệt nhi, từ hôm nay bắt đầu, ngươi ngược lại phải mạnh mẽ làm người rồi.

- Sư tôn đây là ý gì?

Tô Triệt hỏi.

- Tiếp tục bảo trì an phận, ngươi bị người mưu hại, cũng không có mấy người sẽ biết. Trái lại, nếu ngươi mạnh mẽ làm việc, bỗng nhiên nổi tiếng, trong ngắn hạn kiếm được một danh xưng đệ tử kiệt xuất nhất Thiên Huyền Tông, dưới chúng mục chú ý, người khác muốn động tới ngươi, vậy cũng phải nghĩ kỹ mới được.

Huyền Cơ Tôn Giả chậm rãi nói ra:

- An phận không nhất định đều đúng, mạnh mẽ thể hiện mình không nhất định không tốt. Huống hồ, ấn tượng của Tử Tiêu sư thúc đối với ngươi không tệ, có hắn chiếu cố, hơn nữa vi sư giúp ngươi làm chỗ dựa, người tuổi trẻ a, gây ra một chút cũng là bình thường.

- Gặp rắc rối?

Tô Triệt thoáng sững sờ, giống như minh bạch một điểm gì đó.

Kế tiếp, hai thầy trò lại bí mật thương nghị kế sách một hồi lâu, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Tô Triệt mới trở lại Dược Viên linh thảo.

- Cái gì, Ngọc Thanh sư huynh vẫn chưa về?

Sau khi nhìn thấy Linh Lung, lúc này Tô Triệt mới biết được, Ngọc Thanh sư huynh một mực không có trở về sơn môn.

Chẳng lẽ, bị người Thái Ất Môn bắt đi?

Linh Lung càng lo lắng không thôi, vốn tưởng rằng đường huynh và Tô Triệt cùng một chỗ, không nghĩ tới, Tô Triệt đã trở lại, đường huynh vẫn là...

- Xem ra, thật sự ứng với câu nói kia của Lão đầu tử nhà ta...

Vẻ mặt Linh Lung lo lắng thở dài.

- Trưởng lão nói qua cái gì?

Trong nội tâm Tô Triệt, phụ thân trưởng lão dược viên của Linh Lung, cũng là một người thâm bất khả trắc, có chút cảm giác thần bí.

Linh Lung nói ra:

- Lão đầu tử nói, đường huynh cả đời này kiếp nạn nặng nề, lại chỉ có thể tự mình hóa giải, ai cũng không giúp được hắn, trừ khi...

- Trừ khi cái gì?

Tô Triệt vội vàng hỏi.

- Không biết .

Linh Lung buông buông tay:

- Lão đầu tử nói xong hai chữ "trừ khi", thì không chịu nói nữa, lúc ấy, ta cũng hỏi giống như ngươi vậy.

Đọc truyện chữ Full