TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1062: Cái gì là Gia Thế

Bối cảnh của Nghĩa Trảm và Hưng Hân có thể nói hoàn toàn khác nhau.

Nhưng không quan trọng, Diệp Tu có đủ khả năng trơ mặt đứng đọc lại bài phát biểu của đội trưởng nhà người ta ro ro không đổi một chữ, khiến các phóng viên biết rõ chân tướng đều phải hoá đá.

Thật ra mấy bài phát biểu kiểu này chỉ mang tính tượng trưng, chả ai hi vọng khai thác được cái gì hay ho từ đó. Đám phóng viên ôm tim ngồi nghe xong bài phát biểu đã nghe một lần năm ngoái, rốt cuộc cũng đến thời điểm họ trông chờ nhất.

“Vâng, tiếp theo là phần đặt câu hỏi.” Nhân viên truyền thông liên minh vừa mới tuyên bố xong, ở dưới có cả một rừng cánh tay giơ lên. May mà chiến đội Thần Thoại đều đi hết rồi, chứ nếu không nhìn thấy bị phân biệt đối xử kiểu này chắc phải khóc thét.

Mệt nhất là khi có quá nhiều người giơ tay, vì ở trên chỉ xuống một phát là chục người đứng dậy, lại phải chọn ra một người trong đó để đặt câu hỏi.

Phóng viên đầu tiên được chỉ định đứng lên trong ánh mắt ước ao và ghen tị của quần chúng.

“Xin chào mọi người, tôi là phóng viên tờ Thời Báo thành phố B. Đầu tiên xin chúc mừng chiến đội Hưng Hân giành được chiến thắng chung cuộc của vòng khiêu chiến, đoạt được tư cách tiến vào liên minh.”

Nói chúc mừng thì hướng mặt về phía cả đội đi pa, sao hai mắt chỉ dán vào Diệp Tu vậy?

Diệp Tu đành phải đại diện toàn đội trả lời: “Cám ơn.”

“Tôi không có ý không tôn trọng Hưng Hân, nhưng Hưng Hân đúng là đã chiến thắng như một kì tích. Điều khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ hơn hết không phải kết quả mà là quá trình. Trong trận đoàn đội, Hưng Hân từ đầu đến chót đều chiếm thế chủ động, một việc mà tôi nghĩ còn khó xảy ra hơn cả kết quả thắng lợi cuối cùng. Tôi rất tò mò không biết Hưng Hân đã làm điều đó bằng cách nào?” Phóng viên hỏi.

“Có gì đáng ngạc nhiên đâu?” Diệp Tu cười, “Cơ hội luôn thuộc về những người có chuẩn bị.”

“Có chuẩn bị?” Phóng viên kia sửng sốt, “Theo tôi được biết, Gia Thế cũng đã chuẩn bị không ít cho trận đấu này. Từ ngày đầu của vòng đấu LAN họ đã tiến hành nghiên cứu và huấn luyện cho trận chung kết, tuần cuối cùng còn bootcamp. Tôi nghĩ không thể nói rằng Gia Thế không có chuẩn bị.”

“Nhưng tiếc là chúng tôi có chuẩn bị hơn.” Diệp Tu nói.

Đám phóng viên nổi điên. Nói lòng vòng kiểu này vui lắm hả? Phí thời gian!

“Sao anh có thể chắc chắn đến vậy?” Phóng viên kia lập tức truy hỏi.

“Bởi vì chúng tôi đã chuẩn bị suốt cả một năm cho trận đấu này.” Diệp Tu nói.

Mọi người sững sờ.

Một bên là từ khi vòng đấu LAN bắt đầu, lập kế hoạch chuẩn bị bất quá một tháng, mà bên còn lại thì hẳn một năm.

Nhưng đó là sự thật!

Một năm trước là lúc Gia Thế bị loại khỏi liên minh, lấy đầu gối suy nghĩ cũng biết họ sẽ trở thành con boss cuối trước nay chưa từng có trong vòng khiêu chiến. Bất kì một ai muốn chinh phục vòng khiêu chiến đều chắc chắn phải bước qua cửa ải mang tên Gia Thế. Từ một năm trước đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu đối phó Gia Thế là việc hoàn toàn đáng tin.

Một năm trời nghiên cứu, đã vậy người nghiên cứu còn là một Diệp Tu vốn hiểu Gia Thế như lòng bàn tay.

Còn Gia Thế thì sao? Từ lâu họ đã biết đội hình Hưng Hân có Diệp Tu, nhưng họ có toàn tâm toàn lực nghiên cứu một đối thủ như Hưng Hân không? Trên thực tế, từ đầu đến cuối họ chỉ nhắm vào một mình Diệp Tu thôi ấy chứ? Ngược lại, mỗi một tuyển thủ Hưng Hân đều thể hiện đầy đủ giá trị của mình trong trận đoàn đội vừa qua. Có thể họ chưa phải tuyển thủ xuất sắc nhất, nhưng ai ai trong họ cũng đã phát huy đặc điểm của mình tẹt ga.

Chiến thắng đến với Hưng Hân chỉ vì trạng thái tuyển thủ bên họ xuất sắc hơn thôi sao?

Bây giờ mọi người đã có được câu trả lời: không, hoàn toàn không. Chiến thắng đến từ những chuẩn bị chu đáo, tỉ mỉ trong suốt quãng thời gian dài dằng dặc! Vì trận quyết đấu cuối cùng, Hưng Hân có khả năng đã sớm tiến hành không biết bao nhiêu cuộc huấn luyện đặc biệt rồi.

Một năm trời chuẩn bị.

Cụm từ này khiến cả hội trường á khẩu không nói được gì suốt hồi lâu, cho đến khi nhân viên truyền thông lên tiếng nhắc nhở, các phóng viên mới hoàn hồn.

Phóng viên thứ hai được chọn đứng lên, câu hỏi đặt ra không liên quan đến trận chung kết nữa. Đã qua một tuần lễ rồi, tin cũ mèm đăng báo làm chi, trước mắt còn có đề tài khác hot hơn:

“Xin hỏi đội trưởng Diệp Tu, là cựu đội trưởng của chiến đội Gia Thế, gần đây tin tức Gia Thế đóng cửa, rao bán câu lạc bộ chắc hẳn anh cũng có nghe nói, không biết anh có cái nhìn thế nào về việc này?”

“Tôi tin tưởng Gia Thế sẽ không vì thế mà ngã xuống. Gia Thế nhất định sẽ tỏa sáng.” Diệp Tu nói.

“Thế nhưng theo tình hình hiện tại, Gia Thế rất có khả năng sẽ bị thanh lý. Cái tên Gia Thế có thể sẽ không còn tồn tại nữa.” Phóng viên nói.

Diệp Tu nở nụ cười: “Biết bao nhiêu người yêu quý và quan tâm Gia Thế vẫn còn tồn tại, anh cảm thấy cái tên Gia Thế thật sự sẽ tan biến sao? Tôi có lòng tin, người kế thừa Gia Thế nhất định sẽ xuất hiện, Gia Thế chắc chắn sẽ không vì quyết định của một ai đó mà lụi tàn. Bởi Gia Thế không hề là một món hàng, nó là một tinh thần, thậm chí là một nền văn hoá, nó tồn tại trong lòng mỗi một người yêu quý và quan tâm Gia Thế. Họ mới là những người Gia Thế chân chính, sự thật đó dù bất cứ ai cũng không thể bán đi được. Chỉ cần họ còn tồn tại, Gia Thế vĩnh viễn sẽ không ngã xuống.”

“Nói hay lắm!” Phía dưới đột nhiên có người kêu lên. Các phóng viên quay đầu, phát hiện lời khen khẳng khái vừa rồi đến từ một đồng nghiệp của họ. Ai quen người này đều biết anh ta là một fan cuồng Gia Thế 100%. Lời lẽ của Diệp Tu nghe vào có vẻ khuôn sáo hoa mĩ, thế nhưng lại đánh động đến anh chàng fan thực thụ này của Gia Thế.

Bởi chỉ có fan thực thụ của Gia Thế mới cảm nhận được nỗi bàng hoàng và bất an từ bao nhiêu tin tức liên quan đến Gia Thế trong thời gian qua. Mà bây giờ, những lời Diệp Tu nói đã đánh thức anh ta, khiến anh ta choàng tỉnh.

“Gia Thế nhất định sẽ không ngã!” Người này như thể đã hạ quyết tâm gì đó, dồn sức nói.

“Đúng thế.” Diệp Tu trên bục cũng dồn sức gật đầu.

Từng là đội trưởng Gia Thế, nay đã gánh lên vai một trách nhiệm khác, hắn không chút nào nương tay khi phải đối đầu với Gia Thế. Gia Thế rơi vào nông nỗi hôm nay, nếu nói rằng Diệp Tu đã góp một viên gạch vào cũng không phải nói quá. Nhưng hắn lại là một người Gia Thế chân chính, hắn có thể nhìn thấu hơn bất kỳ ai khác rằng cái gì mới thực sự là Gia Thế.

Gia Thế không phải một món hàng, nó không phải ông chủ nói một câu bán ra thì sẽ bị huỷ diệt. Chỉ cần tinh thần Gia Thế không chết, nó sẽ vĩnh viễn tồn tại. Cùng lắm là giống như Hưng Hân vậy, thành lập ở một tiệm net, đi lên từ giữa cỏ cây rơm rác. Họ có lẽ sẽ không còn những nhân vật hay tuyển thủ át chủ bài của Gia Thế hiện tại nữa, nhưng họ sẽ kế thừa tinh thần của Gia Thế. Có được điều đó, họ chính là Gia Thế.

“Cảm ơn!” Dường như đã quên mất thân phận phóng viên của mình, người kia đứng dậy hướng về phía Diệp Tu trên bục, khom người cúi chào thật sâu. Đám đồng nghiệp thân thiết đều biết anh chàng fan cuồng Gia Thế này khi nghe tin Diệp Tu sắp trở thành đối thủ của Gia Thế trong vòng khiêu chiến, cũng đã đăng không ít bài chất vấn và lên án Diệp Tu. Nhưng giờ phút này đây, từ vị đội trưởng cũ, anh ta đã chân chính hiểu rõ cái gì là Gia Thế, anh ta cảm thấy nhất thiết phải nói một lời bày tỏ lòng biết ơn.

“Đừng khách sáo.” Lúc này tựa như Diệp Tu cũng không phải đang nhìn một phóng viên, mà là một người anh em đã từng cùng hắn kề vai chiến đấu.

Cuộc họp báo rơi vào một bầu không khí khó tả, nhất thời không ai lên tiếng.

“Ừm, phía dưới không còn bạn phóng viên nào muốn đặt câu hỏi nữa sao?” Nhân viên truyền thông của liên minh cất giọng.

Đặt câu hỏi? Đương nhiên là có, các phóng viên vốn đã nhịn đầy một bụng, chỉ chờ đến thời khắc này. Thế nhưng bây giờ hiểu được dụng tâm của Diệp Tu, họ chợt phát hiện rất nhiều câu hỏi đã có đáp án. Những vấn đề giữa Diệp Tu và Gia Thế không còn giá trị để bàn tán thêm nữa. Lòng Diệp Tu thế nào, họ đã cảm nhận rõ rệt cả rồi.

Đọc truyện chữ Full