"U oa…"
Một trận còi cảnh sát từ xa truyền tới.
"Nhanh chạy, cảnh sát tới"
Gã cầm đầu thấy cảnh sát sắp tới, vì thế nhanh chóng gọi huynh đệ của mình lên xe. Trước khi lên xe hắn còn quay lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói:
"Tiểu tử, nhớ kỹ cho ta, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu"
.
"Thầy không bị thương ở đâu chứ?"
Hà Đào quan tâm hỏi Trần Thiên Minh.
"Không có việc gì đâu"
Trần Thiên Minh cười cười, lau lau chỗ máu mũi đang chảy xuống.
"THầy còn nói là không sao? Máu mũi đang chảy kìa"
Hà Đào vội vàng lấy khăn tay từ trong túi ra.
"Ái da!"
Trần Thiên Minh lại cảm thấy
"bên dưới"
bắt đầu dựng lên. Nhưng mà hắn cũng không dám khép hai chân lại, nếu làm vậy chẳng phải là mất mặt trước mặt nữ thần sao?
"Làm sao vậy?"
Hà Đào vội vàng hỏi.
"Không có việc gì đâu"
Trần Thiên Minh quả là đang nói thật, vừa nãy thì hắn cũng có cảm thấy đau một chút, bây giờ thì lại hết rồi. Mà dường như chỗ vừa chảy máu cũng đã hết đau rồi.
"Tôi hình như không chảy máu mũi nữa phải không?"
"Đúng như vậy"
Hà Đào cẩn thận xem lại rồi nói.
"Tôi không sao rồi"
.
"Thật vậy chứ? Hay là cứ đi bệnh viện xem qua một chút đi!"
"Không cần đâu, thật đó. Chúng ta chỉ là những thầy giáo nghèo, không cần thiết đâu!"
Trần Thiên Minh lắc lắc đầu.
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh không nói gì, tưởng rằng hắn đang tức giận nói:
"Bọn người này chắc là do Diệp Đại Vĩ gọi tới, hắn vốn là người lòng dạ hẹp hòi, rất có thể là làm ra loại chuyện này"
.
Trần Thiên Minh nghe thấy vậy, nghĩ lại thấy cũng đúng, vừa rồi tên tóc bù xù kia chẳng phải đã nói là tìm đúng mình sao?
"Thật xin lỗi, lại làm liên lụy đến thầy. Tôi vốn là sợ hắn trả thù, vì thế hôm nay mới đi cùng thầy về thành phố. Chẳng qua tôi sẽ xử lý việc này"
Hà Đào nghĩ đến chuyện này là do nàng mà ra, vì thế không khỏi tự trách mình. Bất quá việc này nhất định nàng sẽ giải quyết.
"Không có việc gì."
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào lại đang tự trách mình, vì thế không khỏi cảm thấy đau lòng, thầm nghĩ:
"Diệp Đại Vĩ, mẹ ngươi không phải là người mà"
Trong lòng Trần Thiên Minh đã mắng cả ngàn lần rồi.
"Thật sự là không sao chứ?"
Hà Đào hỏi lại.
"Dường như là có bị thương một chỗ"
Trần Thiên Minh ngẫm nghĩ rồi nói.
"Ở đâu?"
Hà Đào vừa nghe thấy Trần Thiên Minh bị thương, lo lắng hỏi.
"Chính là vừa rồi trong lúc lái xe, không biết sau lưng bị cái gì đó cứng cứng đụng vào, kỳ thật thì lúc đầu rất ôn nhu mềm mại, chẳng biết tại sao rất nhanh đã biến thành cứng, vì thế khiến tôi bị thương"
Trần Thiên Minh gian xảo cười nói.
"Thầy không đứng đắn"
Hà Đào vừa nghe thấy Trần Thiên Minh bị thương do nắm tay của mình, nàng biết ngay là hắn đang muốn nói cái gì.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát đã đi tới. Tiếp theo có hai cảnh sát liền xuống xe.
"Vừa rồi là các người báo cảnh sát sao?"
Một cảnh sát khoảng tầm bốn mươi tuổi hỏi.
"Đúng vậy, sở trưởng, là chúng ta báo cảnh sát"
Hà Đào có vẻ quen với vị cảnh sát này, có vẻ như là sở trưởng.
"Hà tiểu thư, là cô à, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Sở trưởng cũng quan tâm hỏi thăm Hà Đào.
"Chúng tôi vừa gặp cướp, may mắn là các vị đến kịp, nếu không thì đã có chuyện không may rồi"
Tuy Hà Đào đã đoán ra chuyện này là do Diệp Đại Vĩ làm, những nàng thật sự không có chứng cứ, có nói cũng không có tác dụng gì.
"Cô bây giờ định về thành phố sao?"
"Đúng vậy"
.
"Tốt, vậy chúng tôi lái xe đưa các người về"
Sở trưởng vừa nói vừa đi đến phía xe cảnh sát.
Trần Thiên Minh thấy Sở trưởng nói như vậy, biết là Sở trưởng có quen với Hà Đào, vì vậy liên nói với Hà Đào:
"Cô lên xe cảnh sát đi, tôi đi xe theo sau cũng được"
.
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, gật gật đầu, sau đó lên xe cảnh sát.
"Khốn kiếp, mấy người mà cũng không giáo huấn được một mình hắn"
Diệp Đại Vĩ đang hung hăng mắng tên tóc bù xù ở trong văn phòng.
"Tôi dẫn theo mấy huynh đệ, vừa lúc định xuống tay thì cảnh sát lại tới"
Hắn thật sự không ngờ Hà Đào lại ở cùng với Trần Thiên Minh, đấy là cô gái mà lão đại đặc biệt thích, vì thế hắn không dám động vào Hà Đào.
"Ngươi nếu không giáo huấn được tên tiểu tử kia lần nữa, vậy thì không cần theo ta nữa, ta không có nuôi không ngươi"
Diệp Đại Vĩ nghĩ đến dáng vẻ thân mật của Hà Đào và Trần Thiên Minh, lửa giận trong lòng hắn lại trào lên.
"Hà Đào, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cô phải rên rỉ dưới thân ta, ta muốn "
chơi
" cô hai giờ liền, xem cô có còn làm cao nữa không?"
Diệp Đại Vĩ bây giờ đang ước có thể
"đùa giỡn"
với Hà Đào.
"Ông chủ, lát nữa tôi sẽ dẫn anh em đi kiếm tên kia, cho dù hắn có là Lý Tiểu Long tái thế đi nữa cũng sẽ nếm mùi đau khổ thôi"
Tên tóc bù xù này bây giờ cũng đã biết khôn rồi, hắn quyết định dẫn theo thật nhiều người.
"Còn nữa, cô gái bên người hắn gọi là Hà Đào, các người không thể động đến, biết chưa?"
Diệp Đại Vĩ nói thêm.
Tên tóc bù xù thấy sắc mặt của Diệp Đại Vĩ, biết ngay là hắn đang suy nghĩ gì, vì thế liền vuốt mông ngựa nói:
"Ông chủ, hay là chúng tôi bắt cô ta đến đây cho ngài từ từ hưởng thụ"
Nghĩ lại lần trước cũng có một cô gái mà Diệp Đại Vĩ thích cũng bị bọn chúng bắt đến đây.
"Ngu ngốc, Hà Đào này thì khác, ngàn vạn lần không được làm bậy. Nếu mà có thể làm được, ta sớm đã làm rồi, còn cần ngươi phải nhắc sao. Con mẹ nó, nghĩ tới con điếm này, phía dưới ta đã dựng lên rồi. Nhanh ra gọi một tiểu thư đến đây cho ta, ta phải "
chơi
" cho đã mới được"
Diệp Đại Vĩ vuốt vuốt cái
"đồ vật"
của hắn, dáng vẻ như muốn đè nó xuống vậy.
"Ông chủ, chúng ta đến hộp đêm chứ?"
Tên tóc bù xù ngay lập tức lại vuốt mông nói.
"Nhanh đi, còn nhiều lời cái gì!"
Diệp Đại Vĩ đã gấp đến mức không chịu được rồi.
Tên tóc bù xù này lập tức cút ra ngoài.
"Tiểu tử, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ cho người biết hậu quả khi đắc tội với Diệp đại gia ta đây"
Diệp Đại Vĩ vô cùng căm hận nói.
"Hà Đào, ta là nể mặt cô mà cô còn không biết điều, vậy thì chớ có trách ta. Căp ngực của côsớm muộn cũng sẽ bị ta nắm được, con mẹ nó, ta muốn "
chơi
" chết cô, đến lúc đó xem cô còn dám không nghe lời lão tử nữa hay không"
Diệp Đại Vĩ lỗ ra vẻ ɖâʍ đãng, hắn không nhịn được nữa liền lôi
"cái kia"
ra bắt đầu
"vuốt ve lên xuống"
.
Trần Thiên Minh vừa về đến thành phố liền chia tay với Hà Đào. Ban đầu Hà Đào còn muốn dẫn hắn đến bệnh viện xem xét, những sau đó Trần Thiên Minh nói tự mình cũng đi được.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào vừa mới đi, liền tự mình quay về nhà. Hắn không phải là không muốn tới bác sĩ, mà cái chính là bởi vì túi hắn hiện này không có tiền. Hơn nữa, hắn còn đang vội vàng đi về nhà.
Trần Thiên Minh vừa mới lại xe đi đến góc quẹo đầu phố, hắn liền trông thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang đi tới, dáng người mỹ miều, khuôn mặt như thiên tiên vậy, thật sự là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
"Mỹ nữ, cô đi đâu vậy, tôi giúp đưa cô về"
Trần Thiên Minh nhìn thiếu nữ như thiên tiên kia nói. Căn cứ theo kinh nghiệm
"nhiều năm ngắm gái"
của hắn, cô gái này khoảng 18-20 tuổi, không biết nàng có bạn trai hay chưa? Chẳng qua là hiện giờ trị an kém như vậy, nàng là mỹ nữ mà lại đi một mình trên đường thế là rất không tốt. Cho nên, lúc này chính là cần anh hùng phải xuất hiện.
"Tôi cũng không đi xa"
Cô gái lắc đầu nói. Nàng cứ nghĩ rằng Thiên Minh là người đón khách (xe ôm).
"Tôi chở cô miễn phí, được không?"
Trần Thiên Minh nhớ tới tình cảnh trưa nay Hà Đào ngồi ở phía sau mình, không biết chiêu kia có dùng được với cô gái xinh đẹp này không.
"Anh không lấy tiền?"
cô gái nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh, dáng vẻ cùng không phải là người xấu, nhưng mà xã hội bây giờ không thể nhing mặt mà đoán được. Xem ra, người này không phải là người đón khách mà là sắc lang.
"Tôi không đi đâu"
Thiếu nữ thiên tiên này lại tiếp tục lắc đầu nói.
"Đừng sợ, tôi không phải là người xấu, tôi đích thực là không đòi tiền mà"
Trần Thiên Minh nhìn qua kính chiếu hậu của xe máy, trên mặt mình cũng không có điềm gì coi là người xấu cả. Mà mình đã nói là không lấy tiền rồi, chuyện tiện nghi như vậy nàng còn kiếm được ở đâu chứ?
"Không cần"
thiếu nữ thiên tiên lại tiếp tục lắc đầu, nàng rất sợ hãi nhìn Trần Thiên Minh, nàng sợ Trần Thiên Minh sẽ làm ra hành động gì quá đáng.
"Đến đi, không cần sợ, ca ca sẽ đưa cô về tận nhà, xã hội hiện giờ rất nhiều sắc lang, hôm trước, còn có một cô gái xinh đẹp bị sắc lang trêu chọc, nghe nói còn không phải là trêu chọc bình thường đâu, tên sắc lang kia còn "
làm gì
" cô gái đó nữa"
Trần Thiên Minh bắt đầu dùng ngược lại với
"sách giáo khoa"
để giáo huấn thiếu nữ thiên tiên này, vừa nói hắn còn vừa đi xuống xe.
"Anh, anh muốn làm gì?"
thiếu nữ thiên tiên thấy Trần Thiên Minh xuống xe, sau đó lại gần chính mình, vì thế nàng kinh hoàng kêu lên.
"Tôi, tôi có làm gì đâu?"
Trần Thiên Minh vẻ mặt mờ mịt hỏi lại, chính mình định làm gì? Chính mình chỉ muốn khuyên nàng thôi mà.
"Anh còn tiến tới là tôi kêu lên đó"
Thiếu nữ thiên tiên kinh hãi nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Đừng, đừng, tôi đi là được chứ gì?"
Trần Thiên Minh vội vàng trèo lên xe, chuẩn bị rời đi.
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Độc Túy