- Thánh Nhân, mặc dù Dạ Tần yếu, nhưng vẫn chưa có vợ, công chúa sẽ là chính thê, cũng có thể khiến thế nhân nhìn ra, Thánh Nhân cũng không phải là vì Thần Kiếm, mà là mang theo chân thành, huống hồ Dạ Tần lòng dạ không sâu, tương đối non nớt, công chúa nhất định có thể khiến Dạ Tần nghe lời, thậm chí có thể khiến huynh đệ bọn họ bất hoà.
Trưởng Tôn Ngự nhíu mày thật sâu, sau đó vuốt mũi.
- Thánh Nhân, hay là nghỉ ngơi một chút?
- Không cần, ngươi đi về trước đi.
- Vâng, Thánh Nhân chú ý thân thể, Thái Kinh còn cần Thánh Nhân chỉ dẫn.
Đồng Văn Sơn chắp tay, lập tức lui ra.
Trưởng Tôn Ngự nhìn chăm chú Côn Long bên trong bức họa, đột nhiên giơ tay lên lấy bút lông, trực tiếp cắm vào bên trong long đầu, xuyên qua cái bàn.
- Chuẩn bị xe, đi Tĩnh An Cung.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hô.
Tào công công bên ngoài lên tiếng, nhanh chóng chuẩn bị.
Tĩnh An Cung nằm ở bên phải hoàng cung, hết sức vắng vẻ, trên cơ bản ngoại trừ cung nữ, sẽ không còn ai lui tới.
Mà Tĩnh An Cung lại tương liên cùng đại sơn, ngay cả cung điện cũng được tu kiến ở trên sườn núi.
- Cung nghênh Thánh Nhân.
Thủ vệ cùng cung nữ Tĩnh An Cung cung kính hô.
Trưởng Tôn Ngự thở thật dài một hơi, xuống xe ngựa, đã hơn mấy tháng không đến thăm Nhị Nhị.
Trong cung điện trên sườn núi có một vị nữ tử áo trắng đi ra, lúc thấy là phụ thân đến, liền lập tức đi xuống.
- Bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc.
Nữ tử nghiêng thân chính là Trưởng Tôn Nhị.
Cô gái này tướng mạo xuất chúng, một đầu tóc xanh như suối, da như trắng mỡ, mày như trăng khuyết, đôi mắt nàng phảng phất như biết nói chuyện.
Không thể không nói, đây là một vị mỹ nhân, thiếu một chút ngây ngô, nhiều mấy phần thành thục.
Dù sao Trưởng Tôn Nhị cũng không phải mười tám, đã 22 cái xuân xanh, ròng rã lớn hơn Tần ca sáu tuổi.
Bất quá khí chất của Trưởng Tôn Nhị hết sức ôn hòa, thậm chí cho người ta một loại cảm giác thông tuệ.
- Rất lâu không đến thăm Nhị Nhị, lại xinh đẹp lên rất nhiều.
Trưởng Tôn Ngự đỡ nữ nhi dậy, cười cười.
Trưởng Tôn Nhị lộ ra nụ cười nhạt:
- Phụ hoàng, lần trước người đến cũng nói câu này.
- Xem ra Nhị Nhị đang trách phụ hoàng không có lời nào mới.
- Không dám trách phụ hoàng, lần này phụ hoàng tới, chỉ sợ có việc gì?
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng.
- Để nữ nhi suy đoán thử, chuyện này hẳn liên quan tới Dạ Minh.
Trưởng Tôn Ngự cũng thích nói chuyện với người thông minh, thú vị nhẹ nhàng, y nắm tay của nữ nhi, đi vào bên trong thạch đình.
- Nhị Nhị làm sao biết?
Trưởng Tôn Ngự cười nói.
Trưởng Tôn Nhị cầm lấy ấm trà, vừa châm trà cho phụ thân, vừa nói ra:
- Con trai của Dạ Minh là Dạ Côn gần đây thu được Thần Kiếm, chuyện này nhất định khiến phụ hoàng hết sức ưu sầu, mặc dù nữ nhi sống trong thâm cung, nhưng tin tức vẫn tính linh thông.
Sau khi châm trà xong, Trưởng Tôn Nhị cung kính đưa đến trước mặt Trưởng Tôn Ngự, nhẹ nói ra:
- Phụ hoàng hạ chỉ sắc phong Dạ Minh làm Vương Gia, có thâm ý lôi kéo, có chia cắt, có chấn nhiếp, có gây mâu thuẫn, nhưng mà còn thiếu rất nhiều, nếu như nữ nhi đoán không sai, phụ hoàng là muốn gả con cho, vừa có thể giám thị động tĩnh Dạ gia, vừa có thể khiến cho thế nhân thấy rõ phụ hoàng rộng lượng, nếu như sau này Dạ gia làm loạn, sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.
- Trong mấy nữ nhu của ta, vi phụ chỉ thiên vị một mình con, bởi vì Nhị Nhị con là người xuất chúng nhất, nhưng cũng bởi như thế, phụ hoàng mới không đành lòng đưa con đi giám thị Dạ gia, như thế chẳng khác nào đưa con vào ổ sói.
- Trước kia phụ hoàng đã đáp ứng nữ nhi, tuyệt đối sẽ không bởi vì lợi ích mà ép nữ nhi thông gia, đây không phải lợi ích của phụ hoàng, đây là mối nguy của hoàng thất, thân là nữ nhi của phụ hoàng, có thể ra sức vì phụ hoàng, nữ nhi đã thỏa mãn, chẳng qua là nữ nhi có một yêu cầu.
Nghe thấy nữ nhi nói, trong lòng Trưởng Tôn Ngự cảm thán, nếu như con của mình đều giống như Nhị Nhị thì tốt biết mấy, toàn là một đám chỉ biết nhìn chằm chằm vào hoàng vị của lão tử.
- Yêu cầu gì?
- Con không gả cho Dạ Côn, chỉ gả Dạ Tần, không cần hôn điển long trọng, phụ hoàng biết tính tình của con mà, con thích an tĩnh.
- Ủy khuất, ủy khuất cho con!!!
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng quát.
- Phụ hoàng, nữ nhi không ủy khuất.
Trưởng Tôn Nhị đứng dậy, quỳ rạp xuống trước mặt Trưởng Tôn Ngự, dập đầu ba cái, thấp giọng nói ra:
- Sau này nữ nhi không còn là người của hoàng gia, thế nhưng tâm của nữ nhi, vĩnh viễn ở hoàng gia.
Hốc mắt Trưởng Tôn Ngự đỏ lên, đỡ nữ nhi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nữ nhi:
- Nhị Nhị, chớp mắt đã lớn như vậy, phụ hoàng thật sự có quá nhiều chuyện làm không tốt.
Trưởng Tôn Ngự làm sao không biết ý của nữ nhi, gả vào Dạ gia là vì hoàng thất, nhưng sau này tính mệnh cũng buộc chung một chỗ với Dạ gia, nếu đến lúc không có cách nào vãn hồi, cũng là cùng Dạ gia đi xuống địa ngục.
Ba cái dập đầu vừa rồi, xem như biểu đạt vô phương tận hiếu.
- Phụ hoàng đối với nữ nhi đã rất tốt, buổi trưa đừng hồi cung, nữ nhi nấu cơm cho người.
- Tốt, tốt, tốt.
Trưởng Tôn Ngự cố nén nước mắt, chuyện này không khác gì đưa nữ nhi đi chịu chết.
Nhưng một nhà Dạ Minh, chính là họa lớn trong lòng!
An Khang châu, bên trong Học Viện Vô Hư.
Lúc này Dạ Côn đang ngồi ở trên ghế xích đu nhìn thượng thiên.
Mà Dạ Tần bên cạnh cũng giống như thế, ngay cả Nguyên Chẩn và Phong Điền cũng cùng một chỗ dao động, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đoán chừng đang chuẩn bị cơm trưa.
Loại tháng ngày không có cha mẹ quản, thật là khiến người ta thoải mái, đây là cảm giác trước nay chưa từng có.
16 năm qua, mỗi ngày đều sống dưới sự giám sát của mẫu thân, sợ kiếm trong tay mẫu thân.
Hiện tại ngay cả trời cũng trong xanh hơn rất nhiều.
Phi Tuyết quét sân, nụ cười trên khóe miệng chưa từng biến mất, nữ nhân hung tàn cuối cùng đã đi, thật sự là ông trời mở mắt.
Lúc này, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi bưng thức ăn tới, nhìn thấy tất cả mọi người thế mà lười như vậy, lập tức tức giận nói ra:
- Tại sao cha mẹ vừa đi, các ngươi lại như vậy, phu quân, ngươi làm sao còn dẫn đầu.
Dạ Côn nhắm mắt lại nói ra:
- Ly Nhi, nàng có chỗ không biết, loại cảm giác này không có cách nào so sánh, đừng nói chuyện, để cho ta cùng đệ đệ yên tĩnh một lát.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi trợn trắng mắt, mẫu thân không ở đây, hiện tại liền giao cho chúng ta, phu quân đúng là quá lười.
Trước kia làm sao không có phát hiện đây.
- Đại ca, chúng ta có thu người hay không?
- Xem tâm tình đi, những người bên ngoài gấp gáp như vậy, là bởi vì danh ngạch Kiếm Trủng, chúng ta mới có tám người, mà mỗi học viện có thể phái ra hai ngàn người, chúng ta còn rất rất nhiều danh ngạch, những người kia không đỏ mắt sao? Hiện tại tiến đến, liền sẽ không tốn công lấy được một thanh kiếm, thậm chí không cần sàng lọc, chúng ta liều sống liều chết, bọn hô lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, nào có chuyện tốt như vậy.
- Côn ca nói không sai, nếu có sai, vậy khẳng định là đúng.
Nguyên Chẩn oán giận nói ra.
Dạ Côn chống cái lưng mệt mỏi, đứng dậy:
- Đi, ăn cơm.
Dạ Côn vừa nói xong, Quan Thanh liền đến, cung kính kêu:
- Dạ viện trưởng.
- Phó viện, lần này là tin tức tốt, hay là tin tức xấu?
Dạ Côn chắp tay cười nói.
Quan Thanh từ trong ngực lấy ra một tờ kim phiếu:
- Đây là tiền thưởng đệ nhất học viện so tài, mời Dạ viện trưởng nhận lấy.