Trần Thiên Minh rất vất vả mới qua được hai tiết chính trị, tối hôm qua hắn uống quá nhiều rượu, hiện giờ vẫn có cảm giác choáng choáng.
Buổi sáng hôm nay Trần Thiên Minh vừa tỉnh lại, hắn phát hiện quần áo của chính mình vẫn mặc nguyên, ngủ ngay ở trên giường. Tối hôm qua mình dường như không mở được cửa, Hà Đào phải đến giúp mình, sau đó mình nôn ở cửa phòng WC, nàng lại đến nâng mình. Sau đó thì mình hoàn toàn không nhớ gì nữa.
"Cô Hà, em có trong đó không?"
Trần Thiên Minh đi đến cửa phòng Hà Đào. Dường như trưa này nàng không có khóa.
"Là anh!"
Hà Đào ra mở cửa, nàng thấy đó là Trần Thiên Minh, cũng không biết nói gì.
"Cô Hà, tối qua thật là cảm ơn em, nếu không có em giúp anh mở cửa, chắc anh đã phải ngủ ngoài rồi"
Trần Thiên Minh nhớ lại cảnh xấu tối qua, thật là vô ý quá.
"Anh không còn nhớ việc tối qua sao?"
Hà Đào cẩn thận hỏi.
"Ồ, còn phải cảm ơn em đã đỡ anh, thật sự là vô cùng cám ơn"
Trần Thiên Minh mới nhớ ra là Hà Đào đã nâng mình từ trong WC ra, mình đúng là đầu to mà.
"Mấy cái này thôi sao?"
Hà Đào vẫn lo lắng hỏi.
"Đúng, là mấy cái này, chẳng lẽ lại còn chuyện gì nữa sao?"
Trần Thiên Minh có chút nghi hoặc, Hà Đào hôm nay làm sao vậy, nói chuyện câu được câu chăng, so với trước kia cứ như hai người khác nhau vậy.
"Không có, chỉ mấy cái này thôi"
Lúc này Hà Đào đã yên tâm rồi, nàng không muốn Trần Thiên Minh nhớ được việc tối qua. Sự việc đó khiến nàng tối qua ngủ cũng không ngon, cái… tên hại người này, có cơ hội nàng nhất định phải giáo huấn hắn mới được.
"Ồ!"
Trần Thiên Minh hiện tại đầu đang rất đau, cũng không nghĩ ra là lời nói của Hà Đào có vấn đề gì.
"Anh hôm nay đã tốt hơn chưa?"
Tuy là nàng nói sẽ tìm cơ hội để giáo huấn hắn, nhưng mà khi trông thấy hình dáng thảm hại của Trần Thiên Minh như thế này, hơn nữa tối qua nghe thấy những lời nói của hắn, trong lòng nàng lại cảm thấy không nhẫn tâm được.
"Tốt hơn rồi, chỉ là đầu vẫn còn hơi đau chút"
Trần Thiên Minh trông thấy Hà Đào quan tâm hắn như vậy, trong lòng quả thật rất cao hứng.
"Vậy anh trước tiên nên đi nghỉ một chút, lát nữa đến lúc ăn cơm, em sẽ qua gọi anh"
Hà Đào quan tâm nói. Nàng đã quên mất vừa rồi nàng còn định giáo huấn hắn rồi.
"Ừm"
Trần Thiên Minh dạo này cũng thường xuyên qua phòng Hà Đào ăn cơm, mà hiện giờ đầu hắn đang rất đau, cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, cho nên hắn cũng không khách khí với Hà Đào nữa.
Trần Thiên Minh trở về phòng mình, vốn đang định nằm xuống nghỉ ngời một chút. Đột nhiên, hắn tự vỗ đầu mình một cái, nói
"Hương Ba Công"
của ta chẳng phải có rất nhiều công hiệu độc đáo sao? Vì sao không vận thử mấy chu thiên xem sao. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lập tức vận khỏi
"Hương Ba Công"
.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trần Thiên Minh, sau khi hắn vận mấy chu thiên, cảm giác choáng váng khó chịu trên người đã biến mất. Ài! Sớm biết thế này, sáng hôm nay mình đã luyện rồi, vậy cũng không cần vất vả như vậy ở trường.
Trần Thiên Minh bỗng thấy cạnh giường có một con muỗi đang bay, hắn liền rời giường đi lấy một cây tăm, sau đó vận công vào cây tăm ném con muỗi kia,
"phập"
một tiếng, con muỗi đã bị ghim dưới cây tăm.
Cái này, Trần Thiên Minh cảm thấy rất tò mò. Hắn tiến đến cầm lấy cây tăm, sau đó lại nhằm vào cánh cửa mà ném, quả nhiên là tám chính phần mười là trúng cánh cửa, tuy không phải là lần nào cũng rất chuẩn, nhưng mà cây tăm đúng là đã bắn trúng vào cánh cửa.
Sau này phải cố gắng luyện tập thêm trò này mới được, đây không phải là chiêu phóng ám khí trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Trần Thiên Minh bây giờ lại phát hiện
"Hương Ba Công"
hóa ra còn có ưu đãi như vậy, quả thật là vô cùng cao hứng.
"Reng reng reng"
Di động của Trần Thiên Minh bỗng vang lên.
"Alo, chào!"
Trần Thiên Minh cũng chưa nhìn xem trên màn hình là ai gọi tới, hắn trực tiếp nghe luôn.
"Con, là mẹ đây!"
Bên kia truyền đến tiếng của mẹ Trần Thiên Minh.
"Con đây. Mẹ à, có chuyện gì vậy?"
Trần Thiên Minh không ngờ mẹ mình lại gọi điện đến trường, bình thường thì mẹ hắn cũng không bao giờ gọi điện đến trường cho hắn. Chẳng lẽ có chuyện gì sao?
"Con à, không ổn, có chuyện rồi!"
Mẹ Trần Thiên Minh ở bên kia kêu to.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy mẹ mình bảo có chuyện, hắn cũng thấy rất cấp bách, hắn vội vàng hỏi xem có chuyện gì phát sinh?
"Chị Yến của con, nó có chuyện rồi. Nghe nói đồng nghiệp của nó có một người muốn nó giúp một cái báo giá thuốc, nhưng mà nó lại không đồng ý, không ngờ người kia lại vu cáo là chị con đổi thuốc giả, hơn nữa còn thông báo lên cho trưởng bệnh viện nữa"
Mà mẹ của Trần Thiên Minh cũng không biết nhiều lắm, tất cả đều là do Yến vừa khóc vừa nói.
"Vậy chị ấy hiện đang ở đâu vậy?"
Trần Thiên Minh hiện tại rất quan tâm xem Yến đang ở đâu, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì quá xấu.
"Nó đang khóc ở nhà chúng ta, mà mẹ khuyên mãi nó cũng không nghe, nó đã khóc cả một buổi sáng nay rồi. Mà giờ con có giờ dạy không? Nếu không có thì nhanh chóng về nhà đi, sau đó cũng nghĩ xem biện pháp thế nào đây?"
Mẹ Trần Thiên Minh nói. Bà hiện giờ cũng rất hoang mang, không biết làm thế nào cho tốt cả.
"Được, con sẽ về ngay đây. Mẹ tuyệt đối đừng để chị Yến ra ngoài, con về rồi nói sau."
Trần Thiên Minh biết Lý Yến là một người yếu đuối, nếu xảy ra chuyện gì, nàng sẽ rất lo lắng. Cho nên hẳn là nàng sẽ không nghĩ ra được biện pháp gì giải quyết, chỉ sợ lại đi làm chuyện ngốc nghếch.
"Được, để mẹ đi trông chị con, mà con cũng nhanh chóng về đây đi!"
Mẹ Trần Thiên Minh biết con mình bình thường rất thông minh, chắc chắn là hắn về sẽ có biện pháp.
"Con biết rồi, con sẽ về nhanh thôi, mẹ trông coi chị ấy cho tốt, đừng để chỉ ra ngoài"
Trần Thiên Minh lại dặn mẹ hắn, sợ bà lại để biểu tỷ chuyện ngốc.
Trần Thiên Minh vội vàng cúp máy, sau đó hắn trực tiếp gọi điện cho Lâm Quốc:
"Lâm Quốc, chú hiện tại lái xe đến đón anh, nhà anh có chuyện rồi. Nhanh lên một chút được không?"
Ài, nếu chính mình lái xe đến trường học thì tốt rồi, nhưng mà như thế thì lại sợ ảnh hưởng không tốt, vì thế nên hắn không dám mang xe đến trường.
Trần Thiên Minh vừa mới gọi điện cho Lâm Quốc xong, Hà Đào ở bên cạnh lại gọi:
"Thầy Trần, mau qua đây ăn cơm"
.
"Dù sao thì Lâm Quốc còn phải đánh xe đến đây, vẫn còn một chút thời gian nữa, trước ăn cơm đã rồi nói"
Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Anh sao lại ăn nhanh như vậy chứ? Không cần vội đi đầu thai thế chứ"
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ăn nhanh như vậy, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Vì bình thường Trần Thiên Minh cũng có bao giờ ăn nhanh như vậy đâu.
"Nhà anh có chuyện, lát nữa phải nhanh chóng chạy về"
Trần Thiên Minh vừa nhai vừa nói với Hà Đào.
"Em còn muốn hỏi tại sao? Trong nhà có chuyện quan trọng sao?"
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh nói trong nhà có chuyện, vì thế quan tâm hỏi.
"Cũng không phải là chuyện gì lớn, anh về là có thể giải quyết rồi"
Trần Thiên Minh cảm thấy có một số truyện cũng không nhất thiết phải nói cho Hà Đào biết.
"Đúng rồi, anh ngày mai có giờ lên lớp, nếu anh còn không quay lại, đến lúc đó mong em giúp cho một chút, anh đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho em"
Trần Thiên Minh bây giờ mới nhớ mình ngày mai còn phải lên lớp.
"Vấn đề này, em có thể giúp được anh"
Hà Đào nói.
"Chuyện trong nhà anh quan trọng hơn."
Trần Thiên Minh ăn cơm xong, sau đó lau lau miệng đứng dậy. Hắn vừa mới ra tới cửa, Lý hiệu trưởng cũng đi tới trước mặt hắn.
"Anh muốn đi đâu, thầy Trần"
Lý hiệu trưởng hỏi. Tuy trong khoảng thời gian này hắn không tìm được điểm yếu của Trần Thiên Minh, nhưng mà hắn cũng không chịu buông tha.
"Nhà tôi có chút việc, hiện tại phải về gấp"
Trần Thiên Minh thầm thấy không ổn, tại sao mình lại gặp cái tên hiệu trưởng cả ngày không có việc gì làm này chứ. Chẳng qua là cũng không sợ, hiện tại cũng đã là giờ tan học rồi.
"Vậy là anh không lên lớp sao? Bây giờ vội về như vậy sao?"
Lý hiệu trưởng vừa nghe Trần Thiên Minh muốn về nhà, dường như đã tóm được điểm yếu của hắn rồi.