Sáu giờ, Trần Thiên Minh đang ngồi trong phòng 208 chờ Lý Yến và Mạch phó viện trưởng đến. Vừa rồi Lý Yến gọi điện báo, nàng và Mạch phó viện trưởng đã đến dưới lầu, một hồi sẽ đến ngay.
Chuyện của Lý Yến, nói khó thì không khó, mà dễ cũng không dễ. Mấu chốt là tìm được kẻ nào đã vu oan cho nàng, vậy thì chân tướng mọi việc sẽ rõ ràng.
"Thiên Minh, đãy là Mạch viện trưởng của bệnh viện "
Lý Yến dẫn theo một người đàn ông chừng bốn mươi tiến vào
"Mạch viện trưởng, đây là em họ của tôi, Trần Thiên Minh, cũng là ông chủ ở đây "
Mạch phó viện trưởng vừa nghe Trần Thiên Minh là ông chủ của khách sạn Không Thiên, hai mắt sáng lên, hắn biết cơ hội đã đến. Người như vậy mà có chuyện muốn gặp hắn, chắc chắn là chuyện tốt, nếu như bỏ qua, sẽ không có cơ hội thứ hai.
"Chào ông, Mạch viện trưởng, tôi có nghe chị họ của tôi nói về ông, trong bệnh viện cảm ơn ông đã thường xuyên giúp đỡ chị của tôi. Tôi muốn mời ông dùng bữa để thay mặt chị của tôi cảm tạ ông. Nhưng trong thời gian gần đây quá bận rộn, thật có lỗi "
Trần Thiên Minh nắm lấy tay của Mạch phó viện trưởng, cao hứng nói. Shared by kid 1412 -
"Đâu, đâu, là tôi giúp đỡ cô Lý chưa tốt, thật xấu hổ, xấu hổ"
Mạch phó viện trưởng cũng khách khí nói. Trước mặt là một người con trai trẻ, nhưng lại có thể làm ông chủ của khách sạn Không Thiên, ông ta thật không nghĩ đến. Nếu không phải là do Lý Yến thành thật nói, ông thật sự không thể tin được.
"Hôm nay chúng ta dùng cơm với nhau, cứ tự nhiên như ở nhà. Thuận tiện kết giao bằng hữu "
Trần Thiên Minh nhường lại chỗ ngồi, rồi ra lệnh cho người phục vụ trà
"Mạch viện trưởng, đây là trà Phổ Nhị trên núi cao, đã có hơn hai mươi năm, rất tốt đối với người điều trị dạ dày. Ông nếm thử đi"
Mạch phó viện trưởng vừa nghe đến trà Phổ Nhị hai mươi năm tuổi, hai mắt sáng lên, vội vàng uống vào một ngụm, thật mát đến tận tim gan
"Trà ngon lắm, nhất định là rất quý"
"Mạch viện trưởng, tại ông không biết thói quen của tôi, đối với bằng hữu, tôi chỉ nói tình, không nghĩ đến tiền. Ăn cơm xong, tôi sẽ dặn phục vụ mang cho ông một cân trà Phổ Nhị "
Trần Thiên Minh cười nói:
"Chị, chị cũng uống đi, xem có phải rất tốt cho dạ dày không?"
Lý Yến uống một ngụm xong, ngượng ngùng nói:
"Chị bình thường rất ít uống trà, nên không uống được nhiều, chỉ cám giác có một mùi thơm ngát thôi"
"Ông chủ Trần, ông rất khách khí. Cô Lý, trong trà này vốn dĩ đã có mùi thơm. Loại trà Phổ Nhị bình thường sẽ không có được mùi này"
Mạch phó viện trưởng vừa uống vừa giải thích.
"Mạch Đại Quân, nam, 41 tuổi … tám năm trước được đưa lên làm viện phó, vợ cũng là bác sĩ của bệnh viện, sinh một con. Là một người rất bình thường, không có thói xấu, có thói quen hay uống trà … "
Đây là tư liệu của Lâm Quốc điều tra cho Trần Thiên Minh về Mạch phó viện trưởng. Tên này sẽ là nhân vật mấu chốt cho lần phản kích của Trần Thiên Minh.
"Mạch viện trưởng, đồ ăn đã dọn xong, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi. Có thể uống rượu không?"
Trần Thiên Minh dựa vào tư liệu của Mạch phó viện trưởng, biết hắn không uống rượu.
"Ông chủ Trần, tại ông không biết, tôi không uống rượu"
Mạch phó viện trưởng khoát tay, cầm chén trà lên.
"Không sao đâu, chúng ta uống chứ?"
Trần Thiên Minh làm bộ như không tin.
"Bác sĩ chúng tôi đi làm không thể uống rượu. Cho nên tôi cũng không có thói quen uống rượu"
Mạch phó viện trưởng ngượng ngùng nói.
"Vậy cũng được. Thôi, chúng ta dùng bữa đi, đồ ăn nguội hết rồi "
Trần Thiên Minh bắt chuyện với mọi người.
"Mạch phó viện trưởng, thức ăn bữa nay hơi tầm thường, sợ rằng không hợp với khẩu vị của ông "
Trần Thiên Minh âm thầm tính toán giá cả, bàn ăn này cũng tốn mất một ngàn đồng.
"Ông chủ Trần, như vậy là quá đủ rồi. Bình thường tôi cũng không ăn ngon như vậy. Hôm nay thật cảm ơn ông!"
Mạch phó viện trưởng cười nói. Khách sạn lớn quả là khách sạn lớn, mùi vị đồ ăn cũng không giống bình thường. Bởi vì chỉ là một chức phó viện trưởng nhỏ nhoi, bình thường cao lắm cũng chỉ ăn cơm tiệm, không như khách sạn này. Nếu không phải viện trưởng Lâm mời, hắn sẽ không bao giờ đến đây. Người nào dám dùng tiền của mình tiêu phí ở nơi đây chứ.
"Chị, giúp em xuống lầu tìm Lâm Quốc nha "
Trần Thiên Minh nháy mắt với Lý Yến, để nàng ra ngoài chờ hắn.
"Được, để chị đi tìm Lâm Quốc "
Lý Yến gật đầu, bây giờ, ngoại trừ ái mộ Trần Thiên Minh ra, còn có sự cảm kích.
"Mạch viện trưởng, ông là người thông minh, chắc hẳn cũng biết mục đích hôm nay của tôi "
Trần Thiên Minh đưa mắt đánh giá Mạch phó viện trưởng, như muốn nhìn ra cái gì đó từ mắt ông ta.
"Ông chủ Trần, tôi đoán có lẽ là do việc của chị họ ông, đúng không?"
Mạch phó viện trưởng cũng có một loại hảo cảm với người trai trẻ trước mặt này, có thể ngay thẳng đi vào vấn đề mà không cần vòng vo.
"Là nó, tôi muốn nghe từ ông một chút, xem có biện pháp nào chứng minh chị họ của tôi trong sạch không?"
Trần Thiên Minh gật đầu.
"Việc này rất khó, mấu chốt chủ yếu là chính viện trưởng Lâm đã nói, đây là do chị họ của ông làm, những người ở bệnh viện không ai dám lên tiếng bênh vực. Ông cũng biết, trong cơ quan, hắn ta là người có quyền lực tuyệt đối, chúng tôi chỉ là phó viện, nào dám đi ngược lại lời hắn nói. Bác sĩ, y tá bên dưới thì khỏi cần nói "
Mạch phó viện trưởng nói Cũng giống như trong trường học, lão hiệu trưởng một tay che trời. Lần trước lão hiệu trưởng Lý bắt được cô giáo Lưu trong lúc dậy học đã để học sinh ngủ gục trong lớp, ông ta mượn cơ hội này, nói cô giáo Lưu đi dậy thường có rất nhiều học sinh ngủ trong lớp, rồi cũng không quản lý, sau đó đánh rớt kỳ khảo hạch năm đó, yêu cầu phải tham gia huấn luyện một tháng, khi huấn luyện đủ tư cách mới được trở về công việc. Mà tiền phí thì tự bỏ tiền túi ra. Cho dù đã huấn huyện đủ tư cách, thì tiền thưởng năm đó cũng bị cắt. Cho nên, lãnh đạo bây giờ, đặc biệt là những lãnh đạo độc đoán, rất hay dùng quyền lực của mình để đàn áp nhân viên cấp dưới, bắt bọn họ phục tùng mệnh lệnh của mình.
"Mạch viện trưởng, tôi tìm đến ông, không phải để gây khó dễ cho ông, mà muốn chỉ cho ông một con đường"
Trần Thiên Minh cũng muốn chừa đường lui cho Mạch phó viện trưởng.
"Ồ?"
Mạch phó viện trưởng vểnh tai lên, lắng nghe Trần Thiên Minh.
"Ông có muốn làm viện trưởng không? Ý của tôi là cái chức phó viện trưởng của ông, bỏ đi chữ phó "
Trần Thiên Minh chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Hai mắt Mạch phó viện trưởng lóe lên, sốt ruột hỏi:
"Bằng cách nào?"
"Nếu viện trưởng Lâm của ông bởi vì vi phạm chuyện gì đó, để cho cấp trên sa thải. Vậy ông nói cái ghế viện trưởng này sẽ do ai ngồi?"
Trần Thiên Minh chậm rãi nói:
"Dựa theo vị trí, nên ứng với ông?"
"Ông chủ Trần, chắc ông nói đùa?"
Mạch phó viện trưởng cười ha hả, mặc dù đã ngồi cái ghế này tám năm, nhưng ông vẫn rất ham muốn cái ghế cao hơn, nhưng dựa vào cái gì mà tin tưởng Trần Thiên Minh?
"Mạch viện trưởng, tôi biết ông sẽ không tin tôi, nhưng ông cứ suy nghĩ đi. Bây giờ chướng ngại lớn nhất của chị họ tôi là viện trưởng Lâm, ông nghĩ tôi sẽ loại trừ hắn không?"
"Nhưng viện trưởng Lâm và cục trưởng Quan của cục vệ sinh có quan hệ rất tốt, tôi sợ ông không thể làm gì được hắn"
Mạch phó viện trưởng vẫn chưa tìm được nguyên nhân để ngồi vào ghế đó.
"Nếu viện trưởng Lâm làm sai, cục trưởng Quan sao có thể bao che cho hắn chứ?"
Trần Thiên Minh chậm rãi nhịp tay xuống bàn.
"Nếu không phải là vấn đề nghiêm trọng, cục trưởng Quan sẽ bỏ qua "
Mạch phó viện trưởng khẳng định.
"Vậy nếu là đại sự, ví dụ như tham ô hay đại loại như thế, tôi sợ cục trưởng Quan muốn cắt đứt quan hệ với hắn còn không kịp "
Trần Thiên Minh tiếp tục nhịp tay, mỗi lần gõ xuống bàn như là đang đánh vào trong tâm lý của Mạch phó viện trưởng.