TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 55: Sự tình khả nghi

"Khi tôi đem chuyện khả nghi này báo cáo với viện trưởng Lâm thì … "
Mạch phó viện trưởng dừng lại, cầm chén trà lên, uống một cái.
"Hắn sao?"
Trần Thiên Minh thấy Mạch phó viện trưởng đang nói đến chổ gây cấn thì dừng lại, vội vàng hỏi.




Mạch phó viện trưởng rất từ tốn thưởng thức một ngụm trà, rồi mới nói:


"Hắn nói chuyện này sao có thể được, và còn dặn tôi không cần phải quản, để hắn giải quyết. Lúc ấy, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, hơn nữa còn dặn đi dặn lại việc này đừng tiết lộ. Cho nên, tôi vẫn cảm thấy chuyện này rất khả nghi, nhất định có liên quan đến viện trưởng Lâm. Nhưng nghe hắn nói như vậy, tôi cũng không dám tra"


"Ý của ông là viện trưởng Lâm cũng bán thuốc giả?"
Trần Thiên Minh cao hứng nói, nếu có thể tìm được bằng chứng chứng minh viện trưởng Lâm bán thuốc giả, vậy thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.


"Tôi cũng chỉ hoài nghi, không có chứng cớ. Bởi vì Từ Phượng Ngọc là người phụ trách phương diện này, nàng và viện trưởng Lâm có quan hệ với nhau, nên mới to gan làm việc này"


Mạch phó viện trưởng chậm rãi nói. Ông thân là phó viện trưởng, về phần trách nhiệm thì không thể quản được, mà ông cũng không dám quản.
"Tốt lắm, ông kiểm tra bệnh viện một chút, tìm xem có chứng cứ chứng minh lão viện trưởng ấy bán thuốc giả không, còn tôi sẽ nghĩ biện pháp"


Trần Thiên Minh muốn Mạch phó viện trưởng điều tra viện trưởng Lâm, hẳn là sẽ không quá khó.
Quả nhiên, Mạch phó viện trưởng nói:
"Muốn tôi tìm chứng cớ thì không khó. Vấn đề là ông phải thông báo ngay với cấp trên, như vậy mới có thể lật đổ hắn"


Đây là vấn đề mà Mạch phó viện trưởng quan tâm nhất. Shared by kid 1412
"Tốt, không vấn đề. Tôi sẽ thông báo"
Trần Thiên Minh mỉm cười, ông chỉ cần cho ta chứng cớ, ta không tin không thể đánh gục lão già kia.
"Được rồi, tôi trở về sẽ lập tức tìm chứng cớ của hắn"
Mạch phó viện trưởng nói


"Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về trước, nếu có việc gì, tôi sẽ lập tức liên lạc"
"Cũng được, Mạch viện trưởng, gói trà này ông cầm về nhấm nháp một chút đi"
Trần Thiên Minh cầm lấy gói trà Phổ Nhị trên bàn đưa cho Mạch phó viện trưởng.
"Như vậy hình như không tốt!"


Mặc dù lão nói vậy, nhưng hai mắt lão vẫn nhìn chằm chằm vào gói trà.
"Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta là bằng hữu mà"
Trần Thiên Minh vừa cười vừa đem gói trà nhét vào tay Mạch phó viện trưởng.
Mạch phó viện trưởng từ chối một chút rồi cũng nhận lấy.


"Thiên Minh, đã khiến em phải vất vả"
Lý Yến ở dưới lầu nhìn thấy Mạch phó viện trưởng đi ra, liền bước lên.
"Ai kêu chị là chị của em, sau này mà chị còn nói thế nữa thì em sẽ giận chị đấy "
Trần Thiên Minh nắm lấy tay Lý Yến kéo lại gần, làm bộ tức giận nói.


"Thiên Minh, em đối với chị thật tốt, chị thật vô dụng, chuyện gì cũng khiến em lo lắng"


Lý Yến nằm trong lòng ngực Trần Thiên Minh bắt đầu khóc. Lúc trước khi còn đi học, mỗi lần có thằng nào bắt nạt nàng, đều là Trần Thiên Minh đi tìm đối phương, rồi sau đó đập nó. Bởi vì Trần Thiên Minh rất hay vì nàng mà đánh nhau với người khác nên cũng rất hay bị thương.


"Chị đừng khóc nữa, chúng ta vào phòng làm việc đi, để nơi này cho phục vụ dọn"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa lau nước mắt cho nàng, sau đó nắm tay nàng dẫn đi.
"Thiên Minh, đây là văn phòng của em sao?"
Lý Yến cao hứng nói.
"Đúng vậy, chị, đến đây nè, ngồi vào chổ này đi"


Trần Thiên Minh vỗ vỗ vào bắp đùi mình, ý bảo Lý Yến đến đây ngồi.
"Có cái ghế dựa kìa"
Lý Yến nhìn thấy Trần Thiên Minh muốn nàng ngồi trên đùi hắn, hai má đỏ hồng lên, sống chết cũng không chịu.
Trần Thiên Minh thấy Lý Yến không muốn đi đến, liền kéo nàng ngồi xuống đùi mình


"Chị, chị thơm quá"
Trần
"Thiên Minh, giám đốc Trương của em cũng rất tốt"
Lý Yến nghĩ ngợi một hồi rồi nói tiếp:
"Nếu nàng ta là bạn gái của em, thì quả là một lựa chọn rất tốt, nàng ta vừa xinh đẹp, vừa thông minh, sẽ làm một người vợ ngoan hiền"


"Chị, chị nói cái gì vậy, trừ chị ra, em sẽ không yêu ai hết"
Trần Thiên Minh chột dạ nói. Nếu để cho Lý Yến biết việc hắn khinh bạc Trương Lệ Linh, rồi còn có quan hệ mờ ám với Hà Đào, chắc chắn nàng sẽ đem hắn ra bầm thịt.


"Dù chị rất vô dụng, nhưng chị vẫn muốn ở bên cạnh em, thế cũng đủ thỏa mãn mong ước lớn nhất của chị"
Lý Yến từ từ nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Trần Thiên Minh, thì thầm.
"Ai nói chị của em vô dụng, em sẽ oánh hắn"


Trần Thiên Minh vừa nói vừa dùng sức vuốt ve thân thể của Lý Yến, hình như cơ thể nàng có vẻ đầy đặn hơn trước kia rồi, có thể là do hắn thường xuyên giúp nó rèn luyện chăng.
"Thiên Minh … "
Lý Yến bị hai bàn tay của Trần Thiên Minh sờ loạn nói không nên lời.
"Chị … "


Trần Thiên Minh đáp lại, nhưng tay của hắn vẫn hoạt động, hắn nhẹ nhàng lướt tay trên hai tay đang ôm quanh cổ hắn của nàng, rồi từ từ sờ xuống bộ ngực cao vút bên dưới, dùng sức mà bóp.
"A …"


Lý Yến nhỏ giọng rên lên một tiếng đầy hưng phấn, làm Trần Thiên Minh như muốn phát điên, càng xoa bóp bộ phận mẫn cảm của nàng, làm cho nàng có một loại sung sướng không nói nên lời, và nàng cũng cảm giác được phía dưới của mình đã trở nên ẩm ướt.


Trần Thiên Minh nhẹ nhàng luồn tay vào lớp áo của nàng, bắt đầu duỗi tay, nhẹ nhàng mơn trớn vùng bụng trơn nhẵn, sau đó, bàn tay của Trần Thiên Minh lại tiếp tục mò xuống, thoáng cái đã mò vào trong quần của Lý Yến.
"Đừng …"
Lý Yến dùng sức đè mạnh bàn tay của Trần Thiên Minh đang muốn tiến vào


" khu vực cấm"
kia, nói:
"Thiên Minh, đây là phòng làm việc, không nên … không được đâu "
Lý Yến vừa nói vừa thở gấp, vì khi nãy hưng phấn đến nỗi làm nàng nhịn thở.
"Ý của chị là đợi đến lúc về nhà sẽ tiếp tục … "


Trần Thiên Minh cao hứng nói. Không ngờ Lý Yến lại có thể cho hắn tiến thêm một bước
"dàiiiii"
như vậy, sao mà không cao hứng được.
"Về … nhà trước nói sau!"
Lý Yến cúi đầu, thẹn thùng nói.
"Cốc cốc cốc …"
Bên ngoài có người đang gõ cửa.


Lần này Trần Thiên Minh đã thông minh hơn rồi, bên trong nếu muốn làm
"một việc gì đó đặc thù"
thì sẽ khóa cửa lại, nếu không lại có kẻ không thức thời tiến vào, giống như Lâm Quốc.
"Lâm Quốc!"
Trần Thiên Minh mở cửa, nhìn thấy người đợi là Lâm Quốc


"Đúng lúc tôi có việc cần tìm anh"
Hắn quay đầu lại nói với Lý Yến:
"Chị, chị xuống lầu chờ em một chút, em muốn nói chuyện với Lâm Quốc "
Lý Yến cúi đầu đi ra ngoài.
"Lâm Quốc, anh dặn Tiểu Tam đi rình chụp cảnh lão viện trưởng đang "
du hí


" với tình nhân, đặc biệt là chụp lúc bọn họ đang "
hoạt động
""
Trần Thiên Minh dặn dò Lâm Quốc.


"Việc này không thành vấn đề. Lão đại, lúc trước tôi cũng thuộc bộ phận trinh sát của quân đội, đối phó với hai người này dễ như đùa với trẻ con. Không ngờ viện trưởng Lâm và Từ Phượng Ngọc đều là loại phong lưu như vậy, phát sinh ra quan hệ nam nữ, đêm nào cũng tăng ca!"


Lâm Quốc cảm thấy chính mình nên chỉ đạo cho bọn Tiểu Tam, như vậy có thể đạt kết quả tốt hơn, dù sao bọn họ cũng đã là những thiên tài trinh sát


"Lão đại, nếu trong tay tôi mà có dụng cụ trinh sát chuyên nghiệp, tôi có thể nắm rõ mọi hành động của bọn họ, kể cả lúc hắn đi wc, tôi cũng có thể thu được rõ ràng"


"Cái này thì không cần … À đúng rồi, anh Quốc, vừa rồi Mạch phó viện trưởng có nói, lão viện trưởng và việc bán thuốc giả có liên quan với nhau, xem ra chúng ta phải chuẩn bị cho hắn thêm một tội, chuyện bị oan của chị Yến sẽ được sáng tỏ. Mà nghe hắn nói Từ Phượng Ngọc cũng có dính dáng, chúng ta cũng nên thay đổi kế hoạch một chút"


Trần Thiên Minh cúi đầu, nói nhỏ vào tai của Lâm Quốc.


Đọc truyện chữ Full