Nguyên Chẩn nghe thấy là muội muội của tẩu tẩu, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, cảm giác mình có cơ hội.
- Phu quân, đây là muội muội của tỷ tỷ
Nhan Mộ Nhi quái dị hỏi.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, vị muội muội này quả thật tướng mạo xuất chúng, chẳng qua là tính cách hình như tương phản với Ly Nhi, vừa rồi liền có thể nhìn ra.
Phi Tuyết rất kinh ngạc a, là muội muội ư...
Một bên khác, Diệp Ly lôi kéo Diệp Lưu đi đến bên cạnh nhà xí.
Tại sao đều thích đến bụi cỏ bên cạnh nhà xí hết nhỉ?
- Lưu Nhi, sao muội tới nhanh như vậy?
Diệp Ly vội vàng hỏi.
Diệp Lưu than nhẹ một tiếng:
- Phụ thân trở về, liếc mắt đã nhìn ra muội, còn mắng muội một trận, bảo muội đến nơi này tìm tỷ.
- Ai nha, mẫu thân đâu? Có theo phụ thân trở về không?
- Không có, hình như là cãi nhau rồi, phụ thân rất tức giận.
- Trời ạ.
Diệp Ly che cái trán, cũng không biết nói thế nào.
- Tỷ, vừa rồi là có chuyện gì? Người kia là phu quân của tỷ
Diệp Lưu nghi hoặc hỏi, vừa rồi đã nghe thấy tỷ tỷ gọi tên đầu trọc kia là phu quân.
Diệp Ly nhẹ gật đầu.
- Chúc mừng tỷ tỷ, rốt cuộc tìm được lang quân như ý.
Diệp Lưu đột nhiên cười, nụ cười này quả thật có thể khiến cho chim sa cá lặng.
- Lưu Nhi, muội nghe tỷ nói, sự tình không phải đơn giản như vậy.
- Làm sao thế? Nếu phụ thân biết, khẳng định sẽ cao hứng cho tỷ tỷ.
Diệp Lưu nghi hoặc hỏi, không biết tỷ tỷ đang lo lắng chuyện gì, chẳng lẽ là lo lắng phụ thân không thích đầu trọc? Hay là thực lực quá yếu?
Hình như phụ thân không có cường thế như vậy.
Diệp Ly nói tình huống lại một lần, Diệp Lưu nghe xong liền trợn mắt hốc mồm, tỷ phu lại có bệnh!!!
Hơn nữa tính cách hoàn toàn tương phản với phụ thân, thế này......
- Tỷ, ý của tỷ là, không thể để cho phụ thân đến? Còn không thể để phụ thân biết chuyện của tỷ?
Diệp Lưu nghiêm túc hỏi, đây chính là đại sự, lừa gạt phụ thân cũng không phải chuyện đùa, cái tính tình kia của phụ thân, mẫu thân đều sợ.
- Lưu Nhi, tỷ cần sự trợ giúp của muội.
Diệp Ly lôi kéo cánh tay muội muội, một mặt giả ngây thơ.
Diệp Lưu đã rất lâu không nhìn thấy tỷ tỷ như thế, xem ra là thật thích tên đầu trọc kia rồi, thật không biết đầu trọc dùng phương pháp gì, khiến tỷ tỷ như thế.
Diệp Lưu trầm mặc, chuyện này thật không dễ giúp.
- Tỷ, sao tỷ không dẫn theo tỷ phu cùng trở lại thử xem?
- Không cần thử ta cũng biết, tính tình phu quân kỳ thật không khác gì phụ thân, đều rất ương ngạnh, hai người ương ngạnh đụng nhau, có thể không sinh ra tia lửa sao? Nếu như tỷ ôm hài tử tới, vậy phụ thân liền không phản đối, thế nhưng tỷ phu muội có bệnh, thời gian ngắn lại không trị hết, cho nên cần nghi binh.
- Chẳng lẽ ngay cả tỷ đều không thể chữa khỏi cho tỷ phu sao?
Diệp Lưu không tin, tỷ tỷ ngươi là luyện dược đại sư, trước đó còn trợ giúp luyện dược trị bệnh cho thuộc hạ phụ thân.
- Không có cách, cho nên cần phải tiếp tục quan sát, phu quân vẫn chưa biết chúng ta biết chuyện này, chúng ta cũng không dám nói cho hắn biết, sợ hắn không gượng dậy nổi, làm ra chuyện cực đoan.
- Tỷ phu thật quá đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã bị như thế.
May mắn Côn ca không có nghe thấy, bằng không thì sẽ nói với Diệp Lưu, có tin tỷ phu làm ngươi mang thai hài tử hay không.
- Đúng vậy, cho nên cần Lưu Nhi muội trợ giúp.
- Tỷ, lời của phụ thân, muội không dám không nghe.
Diệp Lưu cúi đầu nói, biểu thị loại chuyện này, thật không thể lừa gạt, phụ thân ghét nhất là bị lừa, nếu như lừa người, còn không bằng hiện tại nói ngay, có lẽ phụ thân sẽ có biện pháp.
- Lưu Nhi, sao muội có thể nỡ nhìn tỷ tỷ như vậy chứ, lương tâm của muội không đau ư? Chúng ta là tỷ muội đấy.
- Tỷ, thật xin lỗi... tỷ cũng biết phụ thân, chuyện muội giả mạo tỷ đã làm phụ thân nổi trận lôi đình, nếu như cùng tỷ lừa gạt phụ thân, muội sợ phụ thân sẽ bạo tẩu, thật, hẳn tỷ hiểu rõ phụ thân nhất.
Diệp Ly im lặng, Lưu Nhi nhất định đã bị phụ thân mắng thảm, bằng không sẽ không như thế.
- Thật không thể giúp tỷ sao?
- Tỷ, muội đột nhiên phát hiện, tỷ thay đổi, vì tỷ phu, lại dám lừa gạt phụ thân.
Diệp Lưu nhịn không được trêu chọc một tiếng, thật không ngờ, tỷ tỷ lâm vào bể tình sâu như vậy, lúc này mới bao lâu.
Diệp Ly bất đắc dĩ nói ra:
- Ài, trước kia không hiểu, cảm thấy không có khoa trương như vậy, hiện tại cảm nhận được, thật có thể khiến người ta phấn đấu quên mình.
- Tỷ, hay là cứ nói rõ với phụ thân đi, đừng đối nghịch với phụ thân, chỉ cần nói khéo một chút, phụ thân hẳn sẽ đáp ứng, dù sao ở trong lòng phụ thân, tỷ vẫn đứng thứ nhất.
- Muội không hiểu tỷ phu muội, chớ nhìn hắn mặt ngoài không đứng đắn, kỳ thật chuyện đã nhận định, căn bản không có cách cải biến, phụ thân muội cũng biết, thủ đoạn thiết huyết, lần này xuất chinh không biết phải chết bao nhiêu người, tỷ phu muội chắc chắn sẽ ngăn cản.
Kỳ thật Diệp Lưu cũng biết tỷ tỷ đang lo lắng chuyện gì, tính cách khác biệt đúng là không may, trước kia tỷ tỷ cũng máu lạnh vô tình, thế nhưng lần này nhìn thấy tỷ tỷ, liền cảm thấy tỷ tỷ hoàn toàn trái ngược với trước kia.
- Tỷ, ngoại trừ lừa gạt phụ thân ra, những chuyện khác Lưu Nhi nhất định giúp."
- Muội cũng không giúp được.
Diệp Ly tức giận bóp khuôn mặt Diệp Lưu một thoáng.
- Tỷ, phụ thân nói, tỷ tra ra rất nhiều vũ khí truyền kỳ?
Diệp Lưu tò mò hỏi.
- Kỳ thật cũng không phải rất nhiều, nhưng ít ra tồn tại, lần này phụ thân hành động không ổn, cho nên chúng ta phải ngăn phụ thân lại.
- Tỷ, trước kia tỷ không phải như vậy, Lưu Nhi cũng cảm thấy ý nghĩ của phụ thân khả thi.
Diệp Ly làm sao cảm giác, hiện tại vô phương trao đổi với muội muội... đến cùng là muội muội thay đổi, hay là mình bị phu quân ảnh hưởng tới?
Đi đi về về đã tiêu hao mười ngày.
Thời gian chỉ còn hai mươi ngày, dấu chân phụ thân sẽ hạ xuống, đến lúc đó liền xong đời.
Nếu phu quân dám làm phụ thân tức giận, phụ thân sẽ không hạ thủ lưu tình, Lưu Nhi nhất định phải giúp chuyện này, bằng không thì phu quân sẽ chết...
Mình cũng không gánh nổi.
Đây là biện pháp cứu vớt tất cả mọi người, Lưu Nhi chính là nhân vật mấu chốt.
- Đúng rồi, hiện tại ta có thân phận khác, đừng nói lỡ miệng.
Diệp Ly nói thân phận cho Diệp Lưu nghe, Diệp Lưu nghe xong khó có thể tin, tỷ tỷ thế mà... điên rồi... khẳng định là điên rồi...
Lúc hai tỷ muội xuất hiện lần nữa, Dạ Côn cười cười, Diệp Lưu nhìn vị tỷ phu đầu trọc này, nếu như nói có gì đặc biệt, vậy chính là không có tóc đi.
- Phu quân, thật xin lỗi, muội muội ta có hơi sợ người lạ, sợ hãi mới như thế.
Diệp Ly giải thích nói.
Trong lòng Phi Tuyết biểu thị, ta tin ngươi mới lạ, cô muội muội này của ngươi mạnh như vậy... con mắt đều bị đánh sưng lên, không phải chỉ nhìn thoáng qua thôi sao, thật là hẹp hòi...
- Như vậy à, có thể hiểu được, đều là trong núi lớn ra tới, vào nhà đi.
- Đại ca, vậy chúng ta đi nấu cơm.
- Vất vả đệ muội.
Dạ Côn cười nói, hai đệ muội vẫn rất hiểu chuyện, nói thật, trong nhà vẫn cần nữ nhân, bằng không thì một đám nam nhân ở đây, khẳng định sẽ bị chết đói.
Ngồi ở trong hành lang, Dạ Côn cũng không biết nói gì, muội muội Ly Nhi hình như cũng không nhiều lời, trên mặt cũng không cao hứng, chẳng lẽ nơi này của mình kém?
Không phải chứ.